Chương 2208
Người đứng ở cửa lập tức đóng cửa lại.
“Người anh em! Không sao, nào nào, mời ngồi!”, Nhậm Quy cười ha ha, nói.
Vương Khang ngồi xuống.
“Chú Nhậm, ông Vương Khang là…”, Cư Chí Cường cẩn trọng hỏi.
“Đừng vội, nào, mọi người, tôi giới thiệu với mọi người, đây là ông Vương Khang, tôi nghĩ chắc mọi người cũng biết nhỉ?”, Nhậm Quy cười nói.
“Ông Vương không phải người của Dương Hoa sao? Ông Nhậm, ông ta đến đây làm gì? Đại diện cho Dương Hoa đàm phán với chúng ta sao?”, một người đàn ông trung niên đầu hói lạnh lùng hỏi.
“Không không, đương nhiên không phải! Bây giờ ông Vương Khang đến đây là để hợp tác với chúng ta”, Nhậm Quy vội nói.
“Hợp tác?”.
Bọn họ ngạc nhiên không thôi, sau đó đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía Vương Khang.
“Sao? Dương Hoa… muốn hợp tác với chúng ta?”, Cư Chí Cường kêu lên.
“Không phải, là nhà họ Vương chúng tôi muốn hợp tác với các người!”, không đợi Nhậm Quy nói, Vương Khang đã lên tiếng.
Bọn họ nhíu mày, cũng không tỏ ra mừng rỡ, ngược lại ai nấy đều hiện vẻ nghiêm túc.
“Mọi người, chắc mọi người còn chưa biết chuyện, tôi sẽ nói đơn giản cho mọi người biết, Chủ tịch Lâm của chúng ta đã làm ra chuyện gì!”.
Nhậm Quy mỉm cười nói, sau đó thì kể lại chuyện mình nghe được từ Vương Khang cho mọi người nghe.
Người trong phòng đều lộ vẻ mặt bừng tỉnh.
“Hóa ra là vậy…”.
“Nói vậy là Vương Khang đại diện cho nhà họ Vương đến đầu hàng?”.
“Không sai!”.
Nhậm Quy gật đầu, cười nhạt nói: “Có nhà họ Vương hỗ trợ, lần này chúng ta thắng Dương Hoa chắc rồi!”.
Bọn họ lập tức tăng thêm lòng tin.
“Ông Nhậm, lần này bố tôi bảo tôi đến đây là muốn thỏa thuận với mọi người, đồng thời tìm hiểu cách mọi người sẽ đối phó với Dương Hoa. Không biết ông Nhậm có tiện nói cho tôi biết không?”, Vương Khang lên tiếng.
“Đương nhiên, tôi mời ông qua đây chính là để bàn về vấn đề này”, Nhậm Quy cười nói, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng kỳ lạ: “Nhưng trước lúc đó… người anh em, có phải ông nên bày tỏ chút thành ý của nhà họ Vương các ông không?”.
Ông ta dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Khang.
Nhưng dường như Vương Khang đã có chuẩn bị trước, mở cặp công sở xách theo ra, lấy một kẹp tài liệu từ trong đó đặt lên bàn.
Ngay tức khắc, ánh mắt tất cả mọi người đều hội tụ về kẹp tài liệu đó.
Xem xong tư liệu trong kẹp tài liệu, bọn họ rất hài lòng tiễn Vương Khang đi.
Vương Khang vội vã quay về nhà họ Vương, báo cáo lại thái độ của đám người Nhậm Quy cho ông cụ Vương.
Nhưng Vương Khang chưa đi được bao lâu, nụ cười trên mặt đám người nọ lại biến mất.
“Ông Nhậm, ông thấy thế nào?”, Cư Chí Cường lên tiếng hỏi.