Chương 2233
Thư ký Lục lòng đầy tâm sự trở về Dương Hoa.
Sắc mặt cô ta có vẻ lúng túng, đầu cúi gằm xuống, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Chỉ còn một ngày nữa là thuốc mới được mở bán, người nhà của rất nhiều bệnh nhân đã chầu chực sẵn ở cổng tập đoàn Dương Hoa, chờ mua thuốc mới mang đi cứu người.
Lâm Chính ở nhà máy cả một đêm, thấy việc sản xuất thuận lợi thì mới trở về phòng làm việc xử lý công việc.
Trên hành lang.
“Thư ký Lục!”.
Một nhân viên gọi Lục Tuyết.
“Sao vậy?”.
Lục Tuyết hoàn hồn hỏi.
“Sếp Mã bảo cô mang số giấy tờ này đến phòng làm việc của Chủ tịch Lâm”.
“À… được”, Lục Tuyết cố nặn ra nụ cười, rồi ôm đống giấy tờ đi về phía phòng làm việc của Lâm Chính.
Cô ta đẩy cửa ra.
“Chủ tịch Lâm, sếp Mã bảo tôi đưa cho anh, anh xem đi”, thư ký Lục đặt giấy tờ lên bàn, nói đầy cung kính.
Lâm Chính ngẩng đầu lên nhìn thư ký Lục, sau đó lại vùi đầu vào đống văn kiện, thuận miệng nói: “Cô xem giúp tôi đi”.
“Việc này… Chủ tịch Lâm, đây đều là văn kiện bí mật, anh bảo tôi xem… không được phù hợp lắm đâu”, Lục Tuyết vội đáp.
“Không sao, cô xem đi, tôi tin cô”, Lâm Chính nói.
Lục Tuyết vô cùng bối rối, cứ đứng trước đống văn kiện, mãi không dám mở ra.
“Sao vậy?”.
Lâm Chính tò mò nhìn cô ta.
“Không… không có gì…”, toàn thân Lục Tuyết run rẩy, vội vàng nặn ra một nụ cười, sau đó dè dặt mở đống văn kiện trước mặt Lâm Chính.
Cô ta đọc một lát, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch.
“Sao vậy? Kinh ngạc lắm phải không?”.
Lâm Chính châm một điếu thuốc, rồi tiếp tục xem văn kiện, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi một câu.
“Chủ tịch Lâm, đây là… quy trình sản xuất và những điều cần lưu ý của thuốc mới sao?”, Lục Tuyết run giọng nói.
“Đúng vậy, cái này vừa mới được vạch ra”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Nhưng… chẳng phải thuốc mới đã được đưa vào sản xuất sao? Tại sao bây giờ mới vạch ra? Lẽ nào trước khi sản xuất không có kế hoạch sao?”, Lục Tuyết vội hỏi.
“Trước khi sản xuất đã có kế hoạch rồi, chính là quyển này”.
“Nhưng… tại sao… anh vẫn muốn cho tôi xem? Đây là văn kiện cực kỳ quan trọng mà, chẳng lẽ anh muốn tôi chỉ ra những thiếu sót ở đây sao?”, Lục Tuyết có chút run rẩy hỏi.
“Không, tôi chỉ muốn cho cô biết, thực ra phương thuốc mà cô đưa cho nhà họ Vương vẫn còn thiếu sót”, Lâm Chính ngẩng đầu lên, bình thản nhìn cô ta.
Lục Tuyết nghe thấy thế, sắc mặt liền trở nên tái nhợt, cả người lảo đảo, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
“Chủ tịch Lâm, anh… anh biết tôi đưa phương thuốc cho nhà họ Vương sao?”, Lục Tuyết run giọng nói.
Nhưng vừa thốt ra lời, cô ta liền vội vàng bịt ngay miệng lại.