Tại nhà họ Từ ở Nam Thành, Từ Nam Đống vừa trở về đã nhận được điện thoại. Ông ta tái mặt.
“A Phúc?”
“Ông Đống”, một người đàn ông trung niên chạy lại.
“Mau, chuẩn bị xe, đưa tôi tới Giang Thành”.
“Vâng”, người đàn ông tên A Phúc vội vàng chạy đi.
“Chuyện gì mà rối cả lên thế! Bình tĩnh chút đi. Trời đã sụp đâu”, ông cụ Từ từ trong nhà ung dung bước ra.
Từ lần Lâm Chính kê đơn đến giờ, ông cụ điều trị theo đơn của anh, sức khỏe mỗi ngày một tốt hơn. Tinh thần thì phơi phới giống như được tái sinh một lần nữa vậy.
“Dạ, không có gì ạ, bố về phòng nghỉ ngơi đi ạ”, Từ Nam Đống mỉm cười.
“Con tưởng là qua mắt được ông già này à? Có chuyện gì mau nói. Lẽ nào muốn bố cầm gậy đánh cho mấy phát thì mới chịu mở miệng sao?”, ông cụ tức giận quát lớn khiến Từ Nam Đống phải run rẩy.
Từ Nam Đống chua chát nói: “Bố đừng giận, không phải con cố tình lừa bố mà là chuyện này không có gì to tát cả”.
“Chuyện nhỏ đã dám nói dối đến như vậy rồi sao?”, ông cụ nghi ngờ hỏi: “Nói cho bố biết, có phải là phía bên Giang Thành xảy ra chuyện rồi không?”
“Không ạ, chỉ là hôm nay là sinh nhật của Sương Huyền. Con bé uống nhiều đang nôn trong bệnh viện. Con tới chăm con bé”, Từ Nam Đống cười nói.
Từ Diệu Niên nhắm mắt không nói gì.
Tầm vài chục giây sau, ông ta mới lên tiếng: “Không, không hề đơn giản như vậy. E rằng Sương Huyền đã xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi. Ngoài ra…cả Từ Thiên cũng xảy ra chuyện rồi. Nếu không thì con đã không đích thân tới Giang Thành. Nếu Từ Thiên không có chuyện thì con đã nhờ nó chăm sóc Sương Huyền rồi”.
Ông cụ đã bằng này tuổi nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn lắm. Làm gì có chuyện ông ta không nhận ra vấn đề.
Từ Nam Đống thở dài: “Sương Huyền bị bệnh, còn Từ Thiên…bị Khổ Long bắt rồi!”
Đôi mắt ông cụ đục thêm vài phần.
“Nếu đúng như vậy thì con không nên tới Giang Thành”, ông cụ trầm giọng.
“Tại sao ạ?”
“Khổ Long bắt Từ Thiên, tin tức này chắc chắn không thể giấu đi đâu được. Một khi thông tin Từ Thiên bị bắt truyền vào Nam Thành thì con nghĩ xem Nam Thành sẽ thế nào?”
“Thiên hạ đại loạn”, sắc mặt Từ Nam Đống trông vô cùng khó coi.
“Vì vậy con phải ở đây. Thay Từ Thiên trấn nhiếp đám chó mèo ở Nam Thành”.
“Vậy…Từ Thiên phải làm sao?”
“Bố đi”, ông cụ nói.
“Bố…”
“Bố đi càng phù hợp hơn con! Khổ Long cũng được coi là anh hùng một phương, bố nghĩ hắn chắc cũng không làm khó một ông già đâu”, nói xong, Từ Diệu Niên sải bước rời đi.
Từ Nam Đống há hốc miệng nhưng không hề ngăn lại.
Xoẹt! Một chiếc tắc xi dừng lại trước KTV Kim Thế Duyên.
Đây là một trong những KTV nổi tiếng ở Giang Thành. Không chỉ xa hoa mà quy mô cũng rất tầm cỡ. Chỉ riêng nhìn những chiếc siêu xe xếp hàng dài trước cửa thôi là cũng biết KTV này cao cấp cỡ nào.
Mấy người đứng cửa chạy tới, mở cửa xe cho Lâm Chính.
“Chào sếp!”, người này mỉm cười, mặc dù trong lòng thầm tỏ ra kinh thường Lâm Chính cùng bộ quần áo rẻ bèo trên người anh nhưng mặt thì vẫn không để lộ biểu cảm gì.
“Xin hỏi anh đã đặt phòng chưa?”
“Tôi tới tìm người”, Lâm Chính liếc nhìn cửa ra vào.
“Tìm người?”, tên này tỏ vẻ ngạc nhiên. Cùng lúc này, bộ đàm trước ngực của tên này kêu lên.
“À Hào để người đó vào đi”.
“Vâng anh Sói”, A Hào liếc nhìn Lâm Chính một lần nữa rồi lên tiếng: “Đi đi, phòng hoàng gia tầng năm, sếp chúng tôi đang đợi”.
“Được”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại. Anh đi thẳng vào trong.
Không có ai đi cùng anh. Bởi vì KTV này toàn là tai mắt của Khổ Long. Lâm Chính điềm đạm ấn thang máy đi lên tầng năm
“Đợi chút”, lúc này có một đám người nhao nhao chạy vào, chen chúc trong thang máy.