Chương 2241
Lần đầu tiên cô nói Lâm Chính vào phòng cô.
Chẳng lẽ… người phụ nữ này đã chấp nhận mình rồi?
Trong lòng Lâm Chính rối bời, hoàn toàn không đoán được ý của Tô Nhu.
Anh rất muốn vào, thậm chí rất muốn làm chuyện xung động.
Nhưng anh đã kìm chế.
Bởi vì cảm xúc của anh với Tô Nhu thật ra không mãnh liệt như trong tưởng tượng.
Liên quan đến tình yêu sao?
Lâm Chính cũng không nói rõ.
Hơn nữa, thật ra trong lòng anh đã quyết định ly hôn với Tô Nhu, bất kể Tô Nhu có đồng ý hay không.
Chung quy anh cũng sẽ không ở Giang Thành cả đời, vẫn phải quay về Yên Kinh, chấm dứt ân oán.
Lâm Chính thở dài, lại ngả người xuống.
Rốt cuộc vẫn không phải người của cùng một thế giới.
Lâm Chính dậy thật sớm, vệ sinh cá nhân, xuống lầu ăn chút đồ ăn sáng rồi lái xe tới Dương Hoa.
Mã Hải đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi. Phía trước cửa của Dương Hoa cũng đã sắp xếp xong cả. Nhà báo từ khắp các kênh truyền thông trong và ngoài Giang Hải cũng đã tập trung ở đây. Ngoài ra còn có rất nhiều bệnh nhân.
Chưa tới mười giờ mà người đã đông nườm nượp. Nhậm Quy, Cư Chí Cương, nhà họ Vương đều có mặt. Bọn họ ngồi trong chiếc Alpa ở bên đường, nhìn sang tập đoàn Dương Hoa.
Cảnh sát tới hiện trường để duy trì trật tự. Có không ít những bác sĩ nổi tiếng của Giang Thành cũng đều có mặt.
Lạc Thiên cùng vài người nhà họ Lạc cũng đã tới nơi. Một chuyện lớn như vậy sao cô ấy có thể bỏ lỡ được chứ. Thế nhưng Lạc Thiên nhìn hết một lượt cũng không thấy Lâm Chính đâu. Cô ấy bèn gọi điện cho anh. Lúc này cũng không gọi được, máy của anh luôn bận. Cô ấy phải gọi mấy lần mới được.
“Sao thế Lạc Thiên?”, Lâm Chính ở đầu dây bên kia mỉm cười.
“Anh đang ở đâu?”, Lạc Thiên vội hỏi.
“Tôi đang tiếp khách”.
“Giờ là lúc nào rồi mà còn tiếp khách? Sắp 10 giờ rồi, bao nhiêu người đang đợi đây này, sao anh chưa tới?”, Lạc Thiên như sắp khóc tới nơi vì sốt ruột.
“Không cần lo lắng. Tôi ở trong văn phòng ngay bên trên mà. Xuống dưới là được. Cô đang ở đâu, có muốn lên đây uống chén trà không?”, Lâm Chính nói.
“Còn uống trà à?”
Lạc Thiên cuống cả lên: “Giờ anh có cách đối phó chưa, lẽ nào anh chỉ định dựa vào việc khám và cấp phát thuốc để thay đổi cục diện?”
“Một lần làm như vậy là đủ rồi”, Lâm Chính nói.
“Đủ gì chứ? Căn bản là không thể chứng minh được điều gì mà. Huống hồ, chắc chắn những đối thủ của anh sẽ tới phá hoại, làm loạn. Tới khi đó phải làm sao?”, Lạc Thiên sốt ruột.
“Làm loạn à? Yên tâm đi Lạc Thiên, tôi đã có cách đối phó rồi”, Lâm Chính cười nói.
“Đúng là không thể hiểu nổi anh?”, Lạc Thiên tức giận, lập tức tắt máy.
“Lạc Thiên cũng ở đây à?”, lúc này một giọng nói thân thuộc vang lên. Lạc Thiên quay qua nhìn, hóa ra là Tô Nhu.