Chương 2254
Đám đông liền mất khống chế.
Một số bệnh nhân lập tức xông về phía Nhậm Quy, vẻ mặt vô cùng tức giận, trong mắt bọn họ, Nhậm Quy chính là tội đồ.
Cảnh sát không ngăn nổi đám người đang phẫn nộ, vội vàng hét vào bộ đàm: “Kêu gọi tổng bộ! Kêu gọi tổng bộ! Tăng chi viện khẩn cấp! Tăng chi viện khẩn cấp!”.
Lại thêm mấy chiếc xe nhanh chóng phi tới, rất nhiều cảnh sát ập đến, lúc này mới ổn định được hiện trường suýt nữa thì mất khống chế.
Ống kính máy ảnh chĩa về phía đám người Nhậm Quy, chụp lia lịa.
Trên mạng cũng xôn xao.
Nhưng Nhậm Quy hoàn toàn phớt lờ, chỉ tay vào Lâm Chính quát: “Chủ tịch Lâm, vừa rồi cậu nói mấy bệnh nhân bị nặng của bệnh viện thành phố dùng xà phòng thơm do tập đoàn Thiên Hằng chúng tôi sản xuất, nên mới khiến bệnh tình nặng hơn! Tôi muốn biết cậu có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ thì chính là cậu phỉ báng tôi! Tôi có thể kiện cậu!”.
“Ông nghĩ tôi không có chứng cứ sao?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Đương nhiên rồi, Chủ tịch Lâm, tôi biết cậu có ý kiến với chúng tôi, cũng biết tại sao cậu lại có ý kiến với chúng tôi! Bởi bì cậu đã lấy trộm phương thuốc thuốc mới của chúng tôi!”, Nhậm Quy hừ một tiếng.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người lập tức ồ lên.
“Ông nói cái gì?”.
“Giám đốc Nhậm, ông có thể nói rõ ràng được không?”.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”.
Một số bác sĩ nổi tiếng trong nước lập tức đứng lên chất vấn.
“Chẳng phải mấy ngày trước thần y Lâm đã mở cuộc họp báo, tuyên bố sắp cho ra mắt thuốc đặc trị bệnh tiểu đường sao? Trên thực tế, thuốc đặc trị bệnh tiểu đường này là do tập đoàn Thiên Hằng chúng tôi nghiên cứu điều chế ra. Sau khi nghiên cứu ra loại thuốc này, chúng tôi đã mời thần y Lâm cùng giao lưu, nhưng không ngờ cậu ta lại bỉ ổi như vậy, ăn trộm phương thuốc của chúng tôi. Còn muốn đưa thuốc mới ra thị trường trước chúng tôi! Kính thưa quý vị, đây chính là loại tiểu nhân bỉ ổi nhưng lại tỏ vẻ đạo mạo, các vị đừng để cậu ta lừa!”, Nhậm Quy nổi giận đùng đùng, chỉ tay vào mặt Lâm Chính, lớn tiếng mắng.
Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều xì xào.
“Đây là thật hay giả vậy?”.
“Thần y Lâm lấy trộm phương thuốc của giám đốc Nhậm?”.
“Chắc là giả chứ nhỉ? Tôi chưa từng nghe nói tập đoàn Thiên Hằng làm thuốc bao giờ cả”.
“Thế tại sao giám đốc Nhậm lại nói vậy?”.
“Mọi người đừng vội đưa ra kết luận, nhỡ lại có thay đổi thì sao?”.
Quần chúng bất đồng ý kiến, cảm xúc cũng không còn kích động như vừa rồi nữa.
Đám người Tô Nhu và Lạc Thiên thì lo sốt vó lên.
Tề Trọng Quốc cũng hốt hoảng.
Ai mà ngờ được Nhậm Quy còn có chiêu này chứ?
“Nói vậy là ông cũng có thuốc đặc trị bệnh tiểu đường?”, Lâm Chính vô cùng bình tĩnh, lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên, hơn nữa thuốc của chúng tôi đã mang đi giám định thử nghiệm rồi, tôi nghĩ sẽ nhanh chóng có kết quả thôi”, Nhậm Quy cười khẩy đáp.
Ông ta chắc chắn Lâm Chính không ngờ được mình còn có chiêu này.