Chương 2270
Nhưng chẳng mấy chốc, cô ta đột nhiên ý thức được điều gì, vội hỏi: “Chủ tịch Lâm, đối thủ cấp S mà cậu nói… là chỉ ai?”.
Lâm Chính không lên tiếng.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Cung Hỉ Vân quay đầu lại thì thấy Mã Hải đi vào.
“Chủ tịch Lâm, khách đến rồi!”, Mã Hải nghiêm túc nói.
“Để ông ta vào!”, Lâm Chính nói.
“Vâng!”.
Mã Hải lui ra ngoài.
“Đối thủ cấp S đến rồi”, Lâm Chính hờ hững nói.
Cung Hỉ Vân kinh ngạc, vội vàng nhìn ra cửa.
Chốc lát sau, hai người đi vào.
Cung Hỉ Vân nhìn sang, lúc này mới phát hiện một trong số đó là Cư Chí Cường.
Người đàn ông trung niên đi bên cạnh… chính là chủ tịch của Tập đoàn Chính Hoa!
Cư Nam An!
Hóa ra là Tập đoàn Chính Hoa?
Không thể nào!
Không phải bọn họ nhiều lắm chỉ cùng cấp bậc với Thiên Hằng thôi sao?
Từ lúc nào Chính Hoa lại trở thành tồn tại khiến Chủ tịch Lâm kiêng dè như vậy?
Cung Hỉ Vân vô cùng hoang mang.
Lâm Chính phất tay.
Cung Hỉ Vân lập tức đứng sang bên cạnh anh, không dám hành động tùy tiện.
“Ông Cư, mời ngồi”.
Lâm Chính không đứng dậy, chỉ ngồi trước bàn làm việc, bình tĩnh quan sát hai người trước mặt.
Cư Chí Cường đầy vẻ tươi cười, cúi đầu khom lưng.
Cư Nam An thì ngồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
“Ông Cư, lần này ông đến đây vì việc gì?”, Lâm Chính bình thản nhìn ông ta, hỏi.
“Chủ tịch Lâm cần gì phải biết rõ còn hỏi?”, Cư Nam An thở dài, lắc đầu: “Chút chuyện nhỏ của tôi chắc chắn không thoát được mắt của cậu! Chủ tịch Lâm, tôi không lòng vòng nữa. Chúng ta nói rõ mọi chuyện đi, cậu hãy dừng việc tấn công Chính Hoa chúng tôi, hôm nay chúng ta biến địch thành bạn, được không?”.
“Dừng?”, Lâm Chính khẽ cười: “Dựa vào đâu? Không phải Chính Hoa các ông chủ động gây rắc rối cho tôi sao? Bây giờ các ông thất bại, dựa vào đâu bắt tôi dừng lại? Chẳng lẽ chỉ cho phép các ông ra tay, không cho phép chúng tôi trả đũa? Ông Cư, chuyện này có bất hợp lý quá không?”.
“Chủ tịch Lâm, cậu nói lời này thật chẳng thú vị. Chắc cậu biết đằng sau tôi là nhân vật cấp bậc gì. Cậu đối phó với Nhậm Quy, sa thải nội gián đã đành, nếu cậu dồn Chính Hoa đến đường cùng, e rằng người phía sau tôi sẽ không đồng ý”, ánh mắt Cư Nam An lạnh đi, thực sự không nhịn được nữa, giọng nói cũng bực dọc hơn.
Lâm Chính không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát Cư Nam An.
Cư Nam An trầm mặc một lúc, đốt điếu thuốc, giọng khàn khàn: “Chủ tịch Lâm, tôi thừa nhận phía tôi quả thật không đúng, nhưng cậu cũng phải hiểu hoàn cảnh của tôi. Chính Hoa của tôi trông có vẻ là đầu ngành trong nước, nhưng thực ra nội bộ cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Tôi phải mở rộng hiệu quả sản xuất của Chính Hoa, mở rộng quy mô của nó, tạo ra lợi nhuận nhiều hơn. Dù sao người ở sau lưng tôi luôn dõi theo tôi, nếu tôi không làm được chuyện này, tôi có thể sẽ bị thay thế bất cứ lúc nào. Nếu không vì như vậy thì sao tôi lại phải mạo hiểm ra tay với Dương Hoa của Chủ tịch Lâm cậu? Đáng tiếc, cuối cùng Nhậm Quy vẫn quá ngây thơ, tự cho mình là đúng! Cái gọi là kế hoạch không kẽ hở của ông ta vẫn không chống đỡ được thủ đoạn tuyệt diệu của cậu”.