Chương 2277
“Tôi sớm đã không còn là con cháu của nhà họ Lâm nữa, không có nghĩa vụ phải giúp các người. Huống hồn, lợi lạc mà các người đưa ra không hấp dẫn chút nào”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vậy cậu muốn gì?”
“Một sự công bằng”.
“Công bằng? Công bằng gì?”
“Sự công bằng cho mẹ tôi”, Lâm Chính im lặng rồi đột nhiên lên tiếng. Dứt lời, Lâm Tử Yến tái mặt không nói nên lời.
“Các người có thể thực hiện được không?”, Lâm Chính nhìn cô ta.
“Công bằng? Hừ, công bằng gì chứ. Cậu tự cho mình là giỏi đấy à. Cậu chỉ là con riêng, nói thẳng ra là con hoang. Đến người đó còn không thừa nhận cậu thì cậu cảm thấy cậu là cái gì? Lâm Chính, tôi nói cho cậu biết cậu không còn lựa chọn nào khác đâu. Đây là mệnh lệnh của gia tộc. Nếu cậu không nghe theo thì không chỉ có cậu gặp đen đủi mà cả nhà vợ cậu cũng thế. Trước đây gia tộc có thể cướp đi của cậu mọi thứ thì bây giờ cũng thế. Cậu nên suy nghĩ cho kỹ, ngày mai trả lời tôi”.
Lâm Tử Yến hừ giọng, đứng dậy cầm túi và rời đi. Lâm Chính chỉ im lặng nhìn theo bóng lưng cô ta.
Anh vẫn ngồi im như đang chờ đợi điều gì đó. Một lúc sau, một người đàn ông đội mũ lưỡi chai bước vào nhà hàng và ngồi xuống đối diện với anh.
“Điều tra ra chưa?”
“Điều tra ra rồi ạ. Lâm Tử Yến sau khi ra khỏi cửa thì đi tới khách sạn Cẩm Giang. Có lẽ là về đó nghỉ. Sau khi lên xe thì cô ta gọi điện thoại, nói rằng gặp phiền phức, nhờ phía Yên Kinh cử thêm người tới”.
Nghe tới đây Lâm Chính đã hiểu ra, Lâm Tử Yến muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề này. Cô ta không thích lằng nhằng. Hơn nữa cô ta còn cực kỳ ghét thái độ của Lâm Chính. Vì anh rõ ràng chỉ là một kẻ bị ruồng bỏ, một kẻ vô dụng ăn nhờ ở đợ và thường xuyên bị cắm sừng.
Dựa vào gì mà anh có thể ung dung như thế? Giống như anh không coi cô ta ra gì vậy.
Chỉ là Lâm Tử Yến không ngờ rằng từ lúc Lâm Chính xuất hiện ở nhà hàng thì nhất cử nhất động của cô ta đều bị tiểu đội Ám Ưng theo dõi.
“Sắp xếp người đi nhé! Nhà họ Lâm cử tới bao nhiêu người thì chúng ta xử lý từng đấy người! Rõ chưa?”, Lâm Chính nói với người kia.
Người này giật mình nhưng ngay lập tức gật đầu: “Vâng, chủ tịch…”
“Đi đi”.
“Dạ”, tiểu đội Ưng Ám bèn rời đi. Lâm Chính lau miệng, bước ra khỏi nhà hàng. Thế nhưng một lúc sau, điện thoại của anh lập tức đổ chuông. Lâm Chính nhìn số điện thoai và cảm thấy ngạc nhiên.
“Tiểu Lạc, sao thế?”, Lâm Chính hỏi. Hóa ra là Lạc Thiên gọi điện tới.
“Ờ thì…Lâm Chính….tối anh có rảnh không?”, Lạc Thiên có vẻ khá căng thẳng. Cô gái lắp bắp hỏi.
“Tối à? Tôi có…sao thế?”, Lâm Chính không hiểu.
“Tôi muốn mời anh ăn tối..không biết có được không?”, Lạc Thiên ngập ngừng.
“Ồ! Tôi còn tưởng chuyện gì? Chỉ vậy thôi phải không? Không thành vấn đề”, Lâm Chính hào sảng đáp lại.
“Vậy tối nay tới nhà họ Lạc nhé, tôi sẽ đích thân xuống bếp. Anh đợi nhé”, Lạc Thiên thở phào, giọng điệu trở nên thoải mái hơn nhiều.
“Được!”, Lâm Chính đáp lại.
Điện thoại tắt máy. Lạc Thiên thở hắt ra.
“Đồng ý rồi chứ?”
“Đồng ý rồi ạ”.