Chương 2281
Nhưng nhìn có vẻ không giống.
Hơn nữa, Lạc Thiên không thể nào đối xử với anh như vậy được.
Nếu vậy thì rốt cuộc bọn họ định làm gì?
Lâm Chính cảm thấy nghi hoặc trong lòng.
Còn Lạc Thiên lúc này đã đứng ở cửa.
“Tiểu Thiên, tương lai của nhà họ Lạc nhờ cả vào cháu, cháu nhất định phải nắm lấy cơ hội đấy”.
Lạc Bắc Minh nói một câu đầy trịnh trọng.
“Vâng ông”.
Giọng nói của Lạc Thiên run rẩy.
Sau đó, cô ấy đóng cửa phòng, rồi khóa lại.
Lâm Chính ngạc nhiên, mở hé mắt ra.
Lạc Thiên vẫn đứng cúi đầu ở cửa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mười ngón tay cô ấy đan vào nhau…
Một lát sau, cô ấy hít sâu một hơi, dường như đã ra quyết định gì đó, sải bước đi về phía Lâm Chính.
Dáng vẻ đó không khác gì chiến sĩ đang lao lên chiến trường.
Thấy chết không sờn!
Thấy Lạc Thiên lại gần, Lâm Chính nín thở, cũng tỏ vẻ cảnh giác.
Rốt cuộc Lạc Thiên muốn làm gì?
Lâm Chính thầm nghĩ.
Ngay sau đó, Lạc Thiên sờ tới áo khoác của Lâm Chính, cởi nó ra.
Lâm Chính sửng sốt.
Áo khoác của anh nhanh chóng bị Lạc Thiên cởi ra, đặt lên chiếc ghế bên cạnh.
Sau đó, cô ấy lại bắt đầu cởi những món đồ khác.
Lâm Chính mơ hồ hiểu ra gì đó, hơi nhúc nhích một cái.
“A!”.
Lạc Thiên sợ đến mức hét lên chói tai, cả người run bắn lên, lập tức đứng dậy, không dám làm bừa nữa.
Lâm Chính giả vờ bị tiếng hét này làm cho tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra.
“Sao thế Tiểu Thiên?”, anh ôm đầu, dáng vẻ mới tỉnh rượu, yếu ớt hỏi.
“À, không… không có gì, tôi thấy anh bị say, nên muốn cởi áo giúp anh để anh ngủ”, Lạc Thiên cố nặn ra một nụ cười, nói.
“Thế à… Cảm ơn cô nhé, nhưng một cô gái như cô làm e là không ổn lắm, đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến cô đấy”.
Lâm Chính mỉm cười, rồi đứng dậy nói: “Chắc là không có vấn đề gì đâu, tôi về nghỉ ngơi đây”.
“Lâm Chính, bây giờ đã muộm lắm rồi, anh ngủ lại đây đi. Nếu anh cảm thấy bất tiện thì để tôi sang phòng khác”, Lạc Thiên vội nói.
“Thật ngại quá”, Lâm Chính cũng không phản đối.
“Có chuyện gì thì anh cứ nói với tôi nhé, anh ngủ sớm đi”, Lạc Thiên nặn ra một nụ cười, rồi xoay người rời đi.
Lâm Chính nhanh nhạy bắt được sự cô đơn lạc lõng trên khuôn mặt Lạc Thiên đúng khoảnh khắc cô ấy quay đi.