Chương 2299
Vừa ra tay anh đã dùng toàn lực.
“Chuẩn bị xong chưa, chú Hằng?”, Lâm Chính lạnh giọng.
“Chú Hằng?”, Lâm Chi Hằng bất ngờ.
Thấy sắc mặt của Lâm Chi Hằng, Lâm Chính cũng không khỏi bất ngờ, lúc này anh mới ý thức được mình vừa xưng hô theo thói quen.
Có điều anh vẫn kịp thời giữ bình tĩnh khiến người ta không nhìn ra được điều khác thường.
“Tuổi của chú hơn tôi nên tôi gọi chú một tiếng là chú, coi như kính trọng, dù sao thì chú cũng đã nhường tôi”, Lâm Chính nói.
“Vậy sao? Xem ra hậu bối như cậu cũng thật đáng yêu. Có điều tôi phải nói cho cậu biết, cho dù cậu gọi tôi thế nào thì lát nữa tôi cũng không nương tay đâu. Tốt nhất cậu nên dùng hết sức”, Lâm Chi Hằng hắng giọng cười, trong mắt rõ chiến ý đằng đằng.
“Vậy thì chú cứ xem đi!”, Lâm Chính nắm chặt tay.
Vù, vù, vù….
Từng cây châm bạc trên cánh tay anh đột nhiên rung lên sau đó lần lượt châm vào trong cánh tay anh như thể bên trong xương cánh tay có một viên nam châm khiến toàn bộ châm bị hút vào trong.
Một lát sau, tất cả châm bạc đều ăn sâu vào cánh tay, không còn thấy dấu tích.
Lâm Chi Hằng rợn tóc, anh ta chưa từng thấy thủ đoạn thế này bao giờ.
Mặc dù từng nghe nói vị thiếu niên kì tài này là một y võ có tiếng nhưng hôm nay gặp mặt vẫn không khỏi khiến người ta ngỡ ngàng.
Roẹt!
Lúc này Lâm Chính đang đi về phía Lâm Chi Hằng thì đột nhiên biến mất.
Không ổn!
Hơi thở của Lâm Chi Hằng gấp gáp, anh ta bắt chéo hai cánh tay chắn trước mặt.
Vào giây phút đan nhau, một nắm đấm mạnh bạo dã vào cánh tay Lâm Chi Hằng.
Rầm!
Tiếng nổ vang vọng khắp tứ phương. Sức mạnh khủng khiếp chấn động xung quanh.
Lâm Chi Hằng chỉ cảm thấy hai tay mình đột nhiên tê dại, sức mạnh khủng khiếp như làn sóng thông qua cánh tay mà lan khắp toàn thân.
Anh ta vội lùi về sau, đôi chân lết đi kéo thành từng rãnh dài trên mặt đất.
Đợi tới khi anh ta đứng vững thì mới phát hiện mình đang bị ép lùi mười mét, cánh tay chặn nắm đấm của Lâm Chính thì phần thịt đã đứt lìa.
Đây là sức mạnh kinh người đến thế nào!
Anh ta chưa bao giờ gặp đối thủ có sức mạnh kinh người đến vậy!
Lâm Chi Hằng rùng mình, vội nhìn về phía trước và thấy Lâm Chính còn chưa dùng tới đòn công kích tiếp theo mà vẫn đang bình tĩnh đứng im lại chỗ.
“Chú không phải là đối thủ của tôi, chú quay về đi”, Lâm Chính hô lên.
“Tiểu tử thú vị đấy”, Lâm Chi Hằng nhếch miệng, chiến ý trong mắt càng tăng hơn gấp bội: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi! Một y võ như cậu rất thú vị, ha ha, hôm nay có thể chiến thoả thích một phen rồi!”
“Sao vậy? Chú không nghe khuyến cáo của tôi sao?”, Lâm Chính cau mày.