Chương 2350
Những người còn lại bị khí thế mạnh mẽ và khủng khiếp của Lâm Chính dọa sợ, ai nấy lùi lại như điên, không dám xông tới nữa.
Nam Cung Yết cảm thấy da đầu tê dại.
Từ Thiên thì mừng rỡ như điên.
“Không ngờ thần y Lâm lại lợi hại như vậy! Trời ơi, cậu ta còn là con người sao?”, Đinh Mạo ngây người ra nhìn Lâm Chính đang đại sát tứ phương giữa đám người, đầu óc trống rỗng, không ngừng thì thào.
“Hội trưởng Đinh, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, chúng ta phải nhanh chóng bắt cậu ba ký hợp đồng này. Ký được hợp đồng thì chúng ta cũng sẽ có quyền chủ động”, người ở bên cạnh vội vàng lên tiếng nhắc nhở Đinh Mạo.
Đinh Mạo rùng mình, lập tức hoàn hồn.
“Cậu nói đúng, bây giờ phải xử lý xong hợp đồng trước đã. Chúng ta cũng coi như đã trở mặt với thế gia Nam Cung, bây giờ chỉ có thể đứng về phía thần y Lâm. Nếu có thể lấy được hợp đồng này, thì cả thần y Lâm và chúng ta đều được lợi”.
Đinh Mạo trầm giọng quát, rồi nói với Nam Cung Yết vẫn đang đờ đẫn: “Ấn cậu ta xuống cho tôi, ép cậu ta ký tên”.
“Vâng!”.
Đám người kêu lên, rồi tất cả xông về phía Nam Cung Yết.
Nam Cung Yết run lên, lúc này mới hoàn hồn, liên tục lùi lại phía sau, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Khốn kiếp! Đinh Mạo, ông muốn làm gì hả?”.
“Cậu ba, hợp đồng ngay đây, phiền cậu hãy mau ký tên đi. Nếu không ký được hợp đồng này, e là chúng tôi cũng khó ăn nói với thần y Lâm”, Đinh Mạo lạnh lùng nói.
“Xem ra ông đã quyết tâm muốn làm tay sai cho thần y Lâm! Được! Đinh Mạo, đây là con đường do chính ông chọn, không liên quan gì đến tôi, đến lúc thương hội Long Đằng của ông bị thế gia Nam Cung của tôi tiêu diệt thì ông đừng hối hận”, Nam Cung Yết nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hối hận? Không ký được hợp đồng mấy trăm tỷ này thì tôi mới hối hận ấy. Cả Long Đằng của tôi cũng không đáng giá chừng này”, Đinh Mạo quát lớn: “Ra tay!”.
“Lên!”.
Mọi người hò hét, xông tới định ấn Nam Cung Yết xuống đất.
Nhưng Nam Cung Yết cũng không phải là hạng yếu ớt tay trói gà không chặt, anh ta gầm lên, giang rộng hai cánh tay, vung nắm đấm lên, giao thủ với các quyền sư của Đinh Mạo.
Tuy bên Đinh Mạo đông người, nhưng lúc đánh nhau thì cũng không làm gì được Nam Cung Yết.
Mới giao thủ đã có bốn người bị Nam Cung Yết đánh cho ngã lăn ra đất.
Nhưng Đinh Mạo không có vẻ gì là hốt hoảng, ngược lại còn lạnh lùng hừ một tiếng: “Người của thế gia Nam Cung quả nhiên không tầm thường, nhưng trước đó cậu đã bị thương, bây giờ lại đơn thương độc mã, thì có thể đánh bại được mấy người chứ? Cậu tưởng cậu là thần y Lâm sao? Xông lên!”.
Mọi người hò hét, càng đánh càng hăng.
Nam Cung Yết liều mạng chống trả, nhưng ít khó địch lại nhiều, sao có thể chịu nổi thế tấn công đáng sợ như vậy chứ? Anh ta lùi lại liên tục, trên người cũng càng ngày càng nhiều vết thương.
Anh ta đau đến mức mồ hôi đầm đìa, không nhịn được kêu lên: “Vạn đại sư, mau tới giúp tôi!”.
Sắc mặt Vạn đại sư trầm xuống, quát lớn: “Mau đi giúp cậu ba!”.
“Vâng, ông chủ!”.
Mấy tay đấm bên này xông tới giúp đỡ Nam Cung Yết, người của Đinh Mạo lập tức bị đánh lùi.