Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2367



Chương 2367

Lâm Chính phẫn nộ. Thế nhưng anh không vì thế mà mất đi lý trí. Nhìn tòa nhà bốc cháy, Lâm Chính lao vào trong.

“Ấy! Chủ tịch!”, người lính cứu hỏa kêu lên.

Tốc độ của Lâm Chính rất nhanh. Anh không hề đi thang máy. Xảy ra hỏa hoạn thì không thể đi thang máy được. Thế là Lâm Chính đi theo lối thang bộ.

Mặc dù là thang bộ nhưng đối với anh thì leo một tầng cũng chỉ cần vài giây mà thôi. Chưa tới vài phút anh đã lao lên được tầng lầu đang cháy.

Lúc này năm, sáu người nhân viên cứu hỏa đang dốc sức dập lửa. Nhìn thấy Lâm Chính bọn họ bàng hoàng.

“Cứu với, cứu với…khụ khụ…”, một âm thanh yếu ớt vang lên.

Đám đông nghe không rõ nhưng Lâm Chính nào phải người bình thường nên thính lực của anh vô cùng nhanh nhạy. Anh lập tức xác định vị trí.

Tiếng kêu phát ra từ nhà vệ sinh. Có người ở trong đó.

“Các vị, nhường một chút”, Lâm Chính nói rồi nhảy vào trong đám lửa.

“Anh kia!”

“Anh mau quay lại!”

“Anh muốn chết đấy à?”, bọn họ tái mặt, muốn ngăn anh lại.Nhưng ngọn lửa vô tình cứ thế nuốt chửng Lâm Chính. Họ đang tức tốc dập lửa nhưng không thể nào trong một chốc một lát được.

“Chúng tôi cần cứu viện!”, tiếng kêu vang lên. Ngày càng có nhiều người lao tới hiện trường.

Lâm Chính lại sợ lửa sao? Đương nhiên là sợ. Anh là y võ, không phải thần tiên. Anh không phải là người đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.

Tuy nhiên đối với tình huống này thì anh vẫn còn một dị năng khác người. Đó là anh có thể nín thở. Anh có thể hạn chế hít khí CO2 đồng thời sử dụng sức mạnh của thể xác để tạo ra một con đường. Chỉ có điều lửa cháy ác quá nên quần áo của anh cũng bị bắt lửa. Da của anh bắt đầu bị nướng. Nếu là người bình thường thì không thể nào lao được vào sâu như thế.

Lâm Chính nghiến răng. Tầm 20 giây , anh đã tới được nhà vệ sinh và dùng chân đạp mạnh cánh cửa.

Rầm! Cánh cửa đổ rầm xuống đất. Thế nhưng sau đó Lâm Chính đã phải bàng hoàng khi nhìn vào bên trong.

Đằng sau cánh cửa là một chiếc máy ghi âm được bọc cẩn thận. Tiếng kêu được phát ra từ chính chiếc máy đó.

Âm thanh không quá lớn. Có vẻ như nó được cố tình vặn nhỏ, hơn nữa còn được bọc để cách lửa.

Nhìn thấy vậy, lâm Chính biết là mình đã bị gài. Đây chính là chiếc máy dùng để dụ anh.

Chắc chắn là âm mưu. Lâm Chính cảm nhận được điều gì đó không ổn bèn quay người rời đi. Nhưng đúng lúc này…

Rầm! Cánh tay anh dường như chạm phải thứ gì đó.

Toàn bộ kiến trúc dần sụp đổ, trần nhà cũng rơi xuống vùi Lâm Chính vào một chỗ.

Chết tiệt! Lâm Chính trợn tròn mắt, lập tức lăn qua một bên.

Rầm! Trần nhà rơi xuống lập tức tạo thành biển lửa ngay trước mặt anh.

Xung quanh anh, đâu đâu cũng là lửa. Anh vội vàng vận động chân khí để dập lửa đang đốt người mình.

Nguy hiểm quá! Nếu như tốc độ không đủ nhanh thì có lẽ anh đã thành than rồi.

Nam Cung Phi Dương mưu mô thật! Lâm Chính quét mồ hôi trán, thử phóng ra khí tức để làm tiêu tan những ngọn lửa đang ập về phía mình. Dù có thể làm như vậy nhưng cũng chỉ nhất thời. Đứng trước biển lửa vô tình dù tu vi có cao đến đâu thì cũng khó chống lại được.