Chương 2370
Tô Nhu giật mình, cảm thấy sững sờ. Lần đầu tiên Tô Nhu thấy Lâm Chính bốc hỏa vô duyên vô cớ như vậy, thế là cô ngây người.
“Em…đang ở trang viên Thiên Tứ…”, Tô Nhu nói.
“Đợi anh”, Lâm Chính tắt máy, đạp mạnh chân ga. Tô Nhu hoang mang, cô bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành. Cô lo lắng Lâm Chính tới lại gây sự. Dù sao thì khó khăn lắm cô mới tiếp xúc được một khách hàng lớn. Nếu mà hỏng việc thì công cốc.
Thôi mặc kệ. Nếu như Lâm Chính gây sự thì chắc chắn cô sẽ không tha cho anh. Tô Nhu suy nghĩ sau đó chạy tới lều trà ở trong vườn hoa và cười với một người phụ nữ: “Xin lỗi bà Tạ, để bà phải cười rồi”.
“Điện thoại của ai thế?”, người phụ nữ chau mày, tỏ vẻ không vui.
“Là…chồng của tôi…”
“Cô Tô, cô đang bàn công chuyện đấy, chồng của cô cũng không thông cảm sao mà giờ lại gọi điện?”
“Thành…thật xin lỗi”.
“Được rồi, chúng ta nói tiếp đi”, người phụ nữ hừ giọng, nho nhã đưa chén trà lên uống và bắt đầu nói chuyện tiếp. Tô Nhu kiên nhẫn lắng nghe.
Mặc dù đơn hàng khá lớn nhưng yêu cầu của vị khách này cũng rất nghiêm khắc. Tô Nhu nghe một lúc thì cảm thấy nếu nhận đơn này sẽ vừa tốn tiền lại tốn thời gian.
“Bà Tạ, bà muốn màu sắc chính xác như này…thì rất khó. Hiện tại các nguyên liệu nhuộm màu của chúng tôi là cố định, màu mà bà cần phối hiếm quá, nếu muốn làm thì chi phí sẽ cao lắm. Nếu như bà vẫn kiên quyết muốn màu này thì thời gian giao hàng và các điều khoản chắc là cần thay đổi một chút”, Tô Nhu do dự, thận trọng nói.
“Công ty các cô làm ăn thế nào thế. Màu sắc bình thường như vậy mà cũng nói đi nói lại. Các cô rốt cuộc có làm được không? Không làm được thì tôi để người khác làm”, bà Tạ tỏ ra không vui bèn đặt mạnh chén trà xuống.
“Bà Tạ, thật sự là chúng tôi rất khó xử”, Tô Nhu tỏ vẻ bất lực.
“Cô..”, bà Tạ tức lắm, định nói gì đó thì lúc này một người đàn ông trung niên bước tới.
“Mạn Hồng, tới lúc phải đi rồi”.
“Em vẫn còn đang bàn chuyện mà”, bà Tạ nhếch miệng.
“Bàn tới đâu rồi?”, người đàn ông trung niên hỏi.
“Cô gái này yêu cầu kéo dài thời gian giao hàng và tăng giá nữa”, bà Tạ tỏ ra tức giận bèn thuật lại nội dung.
Người đàn ông chau mày, nhìn Tô Nhu: “Cô Tô, chúng tôi có thành ý tới hợp tác với cô. Cô như vậy là hơi vô lý rồi. Cô kiếm được không ít vậy mà chỉ vì chút chi phí lại đòi tăng giá sao? Cô đúng là ức hiếp người khác đấy”.
Tô Nhu tỏ vẻ bất lực: “Ông Tạ, mọi người hiểu lầm rồi, tôi không hề có ý gì. Vừa rồi bà Tạ đề cập tới màu sắc đó thật sự rất hiếm. Chúng tôi mà phối màu thì chi phí sẽ cao lắm. Như vậy thì không chỉ không có lãi mà còn phải bù thêm tiền, thật sự không hề đơn giản”.
“Được rồi, được rồi, cô Tô đã không có thành ý thì chúng ta tìm người khác làm. Mời cô về cho”, người đàn ông trung niên hừ giọng, không muốn nói nhiều với Tô Nhu.
Tô Nhu nghe thấy vậy vội vàng nói: “Ông Tạ, bà Tạ, xin đừng giận, chúng ta thương lượng thêm mà…hay là thế này…tôi sẽ liệt ra một bảng báo giá, mọi người có thể dựa vào giá của nguyên liệu để quyết định thì thế nào?”
“Giờ chúng tôi muốn cô giao hàng theo đúng thời gian quy định và theo giá này, đồng thời những yêu cầu khác thì vợ tôi cũng nói rõ rồi. Nếu cô đồng ý thì ký hợp đồng, còn không thì mời đi cho”. Người đàn ông trung niên hừ giọng đầy kiên quyết. Rõ ràng là ông ta không muốn thương lượng thêm.