Chương 2378
“Chủ tịch Lâm, xin lỗi…”, Từ Thiên ch ảy nước mắt, nói.
Lâm Chính gật đầu nhưng không đáp lời. Lâm Chính nhất định muốn trừng phạt Từ Thiên. Dù sao thì anh cũng phải để cho những người này biết hậu quả của việc làm việc bất thành. Nhưng việc này quả thực không thể trách Từ Thiên cho nên để Từ Nam Đống đi chấp hành giap pháp của nhà họ Từ là sự trừng phạt nhẹ nhất và thích hợp nhất.
Sau khi hai anh em Từ Nam Đống rời đi, Lâm Chính mới đứng dậy.
“Mã Hải”
“Chủ tịch Lâm”.
“Sắp xếp xe cho chúng tôi, đưa chúng tôi đi gặp Nam Cung Phi Dương!”
“Vâng”.
“Kỳ Lân Môn nhnah chóng tìm thấy Dịch Quế Lâm”.
“Đảo Vong Ưu, truyền lời của tôi tới Huyết U U, lập tức triệu gọi toàn bộ đệ tử của đảo Vong Ưu tới Giang Thành”.
“Cung Hỉ Vân, sắp xếp toàn bộ sức mạnh có thể dùng”.
“Những người khác cũng chuẩn bị tinh thần dừng toàn bộ việc lại, đợi lệnh của tôi bất cứ lúc nào”.
Lâm Chính điềm tĩnh nói. Tất cả moi người nghe xong mà giật mình.
Chủ tịch Lâm định làm gì? Mọi người đểu rất muốn biết nhưng không ai dám hỏi.
Sau một hồi, Mã hải chuẩn bị xong xe thì đích thân lái xe cho Lâm Chính.
Lâm Chính lên xe cứ thế đi về phía khách sạn Minh Châu nơi Nam Cung Phi Dương ở.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại ở cửa khách sạn.
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc đồ âu chạy ra mở cửa cho Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, cuối cùng cậu cũng đến rồi, ông Hai nhà chúng tôi đang đợi cậu trên tầng”, người đàn ông mỉm cười với Lâm Chính.
Lâm Chính xuống xe liếc nhìn người này và thấy rõ trên khuôn mặt hắn ta rõ vẻ mỉa mai.
Rõ ràng những người này của Nam Cung thế gia đều biết tình trạng của Tô Nhu, cũng biết mục đích Lâm Chính đến đây để làm gì.
Lâm Chính không nói lời nào, sải bước đi.
Trong phòng Vip trên tầng hai.
Nam Cung Phi Dương dựa vào cửa sổ nhâm nhi trà ngay trước trà kỷ.
Vài nữ tử trang điểm theo phong cách cổ phong đang gảy đàn tranh cho ông ta nghe.
Tiếng nhạc vui tai vang khắp căn phòng.
Cửa bị đẩy ra, Lâm Chính bước vào.
Nam Cung Phi Dương không hề đưa mắt nhìn mà tiếp tục nhìn những cô gái với phong thái cổ phong, thân hình uyển chuyển diễn tấu giống như hoàn toàn hoà mình vào trong đó vậy.
Lâm Chính không nói gì, chỉ ngồi trước mặt ông ta, đặt vài bản hợp đồng lên trà kỷ.
Đôi mắt của Nam Cung Phi Dương lúc này mới hé mở ra một chút nhưng rất nhanh sau đó ông ta lại nhắm mắt lại, tiếp tục tận hưởng tiếng đàn.
Khúc đàn kết thúc, ông ta đặt chén trà xuống, vỗ tay liên tiếp.
“Hay lắm, hay lắm, không ngờ trong Giang Thành nhỏ bé này mà cũng có tiếng đàn hay đến vậy. Được lắm!”