Chương 2383
“Vấn đề này thì kì thực chỉ đang lãng phí thời gian, đối với ông lại không lãng phí, ngược lại, ông cần phải nghĩ về những câu hỏi này, cũng đáng để nghĩ lắm chứ”, Lâm Chính hạ giọng.
Nam Cung Phi Dương sững người, cười nhạt hỏi: “Chủ tịch Lâm, cậu có ý gì?”
“Tôi sẽ đến luôn đấy”, Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó ngắt máy.
Nam Cung Phi Dương thở gấp.
Lời nói trước đó ông ta nghe không hiểu nhưng câu nói cuối cùng này lại khiến ông ta toát mồ hôi lạnh toát.
Chủ tịch Lâm đ ến luôn?
Là ý gì?
Cậu ta đến đâu rồi?
Lẽ nào cậu ta tới Nam Cung thế gia rồi?
Nam Cung Phi Dương rợn tóc gáy lao ra khỏi phòng.
“Chú hai, sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi vậy, có chuyện gì xảy ra sao?”
Nam Cung Tùng mặt mày rạng rỡ vừa hay đang tìm Nam Cung Phi Dương, thấy mặt mày ông ta có vẻ không ổn thì lên tiếng hỏi.
“Anh cả, ở đây chúng ta có bao nhiêu người nhà Nam Cung?”, Nam Cung Phi Dương ngập ngừng hạ giọng hỏi.
“Họ của chúng ta có tầm hai trăm người, người của gia chủ nhiều nhất, sao thế?”, Nam Cung Tùng hỏi với giọng khó hiểu.
“Vừa rồi em nhận được cuộc điện thoại, là Lâm thần y gọi tới”, Nam Cung Phi Dương mấy máy môi.
“Ồ, cậu ta nói sao?”
“Cậu ta nói…tới đây luôn…”
Nam Cung Tùng hơi thở gấp gáp, khuôn mặt căng thẳng thấy rõ.
Đột nhiên ông ta ý thức được gì đó nên vội nghiêng đầu lớn giọng: “Lập tức tăng cường phòng bị, xin cứu viện từ gia chủ, báo tin với gia chủ. Mau!”
“Vâng!”
Ở cách đó không xa, một người nhà Nam Cung thế gia vội quay người chạy đi.
“Tôi lập tức gọi cho gia chủ, tên tiểu tử chết tiệt này không làm gì được đâu. Dám chạy tới Nam Cung thế gia ta, tôi thấy hắn chán sống rồi!”
Nam Cung Tùng phẫn nộ vô cùng, ông ta rút điện thoại gọi ngay cho gia chủ.
Tút tút tút…
Ba hồi chuông vang lên, hiển thị không trong vùng phủ sóng. Ông ta sững người gọi lại lần nữa.
Tút tút tút…
Số máy ngoài vùng phục vụ…
Nam Cung Tùng thẫn thờ, ông ta gọi thêm vài lần nữa những kết cục vẫn vậy.
“Anh cả, đừng gọi nữa, số máy anh gọi không có tín hiệu. Hiện giờ dù anh có bấm nát máy thì cũng không thể gọi được đâu”, Nam Cung Phi Dương nhìn chiếc điện thoại, khản giọng nói.
“Sao có thể? Đang yên đang lành sao đột nhiên lại không có tín hiệu?”