Chương 2397
Sau khi điện thoại được thông, người của thế gia Nam Cung ở bên kia đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng của Nam Cung Phi Dương, liền lập tức dừng lại.
“Vừa nãy tôi đã nói rồi, tôi chỉ cần mạng của ông!”.
Lâm Chính trầm giọng nói.
“Lẽ nào không còn gì để thương lượng sao?”.
“Từ khoảnh khắc các ông quyết định dồn tôi vào chỗ chết, thì chúng ta đã không bao giờ thương lượng được nữa rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp, rồi bước tới, muốn kết liễu Nam Cung Phi Dương.
“A!”.
Nam Cung Phi Dương gầm lên một tiếng, bỗng rút một con dao găm sáng loáng trong tay áo ra, đâm mạnh vào lồ ng ngực Lâm Chính.
Con dao găm này như một con rắn độc, người bình thường không thể nào tránh được.
Lâm Chính cũng vậy.
Phập!
Sau khi Nam Cung Phi Dương dùng hết sức, con dao găm lập tức đâm thẳng vào lồ ng ngực Lâm Chính.
Máu tươi tuôn ra.
“Thành công rồi!”.
Nam Cung Phi Dương mừng rỡ, kích động đến mức suýt nữa thì đứng không vững.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính động đậy.
Anh chộp lấy cổ tay Nam Cung Phi Dương, rút con dao găm kia ra khỏi lồ ng ngực, sau đó lại tự đâm mạnh vào lồ ng ngực mình…
Phập!
Lại một dòng máu nữa tuôn ra.
Nam Cung Phi Dương ngớ người ra.
“Còn muốn đâm nữa không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Lúc này, khuôn mặt Nam Cung Phi Dương đã căng cứng lại.
Hai mắt ông ta đờ đẫn, tròng mắt run rẩy, đầu óc trống rỗng.
Ma quỷ?
Đúng!
Người này là ma quỷ!
Chắc chắn là ma quỷ!
Nếu cậu ta không phải là ma quỷ thì tại sao… dao đâm vào người mà cậu ta lại không cảm thấy đau, thậm chí không bị bất cứ ảnh hưởng gì chứ?
Người bình thường… sẽ như vậy sao?
“Cậu… cậu là quái vật! Nói đi! Có phải cậu là quái vật không?”.
Nam Cung Phi Dương run rẩy gào lên, da đầu tê dại, bàn tay không cầm nổi dao nữa, con dao keng một tiếng, rơi xuống đất.
“Ồ… Không đâm nữa à?”.
“Tôi đã cho ông cơ hội, tại sao ông không trân trọng?”.
“Tại sao ông lại khiến tôi thất vọng hết lần này đến lần khác?”.