Chương 2402
Lâm Chính lấy một chiếc điện thoại trong túi áo ra, ném xuống đất.
Đó chính là điện thoại của Nam Cung Phi Dương.
Anh tìm kiếm lịch sử cuộc gọi, nhìn thời gian gọi, cũng đoán được người của gia chủ thế gia Nam Cung đang trên đường đến đây.
Lâm Chính có đủ thời gian để rời đi.
Nhưng anh không muốn đi vội vàng như vậy.
“Chủ tịch Lâm, cậu có biết mình đang làm gì không?”, ông tám bình tĩnh nhìn anh hỏi.
“Đương nhiên là biết rồi”.
“Nếu cậu đã biết thì dễ giải quyết rồi”, ông tám bình thản nói: “Giữa chúng ta vốn không có thâm thù đại hận gì, cho dù có cạnh tranh thì cũng là cạnh tranh thương mại. Nhưng bây giờ cậu đã động đến vũ lực, còn phát động chiến tranh. Hành động này của cậu bị tất cả mọi người lên án, Chủ tịch Lâm, cậu đã phá vỡ quy tắc. Lần này cậu không chỉ khiêu khích thế gia Nam Cung chúng tôi, mà còn khiêu khích tất cả các gia tộc lánh đời, khiêu khích quyền uy của tất cả mọi người”.
“Vậy quyền uy của tôi thì sao?”.
Không chờ ông tám nói xong, Lâm Chính đã quát hỏi.
Ông tám nhíu mày: “Chủ tịch Lâm, ý cậu là sao?”.
“Tôi hỏi ông, khi người của thế gia Nam Cung các ông khiêu khích tôi, sao không thấy ông ra mặt nói quy tắc với tôi? Giảng đạo lý với tôi?”, Lâm Chính bình thản nói.
Ông tám im lặng.
“Nếu đúng là cạnh tranh thương mại, tôi đương nhiên có thể theo hầu các ông đến cùng. Nhưng người của thế gia Nam Cung các ông đã bắt đầu uy hiếp những người bên cạnh tôi, thậm chí còn đốt tập đoàn Dương Hoa của tôi. Ông nói xem… đây có phải là phá vỡ quy tắc không?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Vậy thì hãy để người khác phân xử đi”, ông tám đáp: “Bọn họ cảm thấy là ai phá vỡ quy tắc thì đó chính là người phá vỡ quy tắc”.
“Những người đó phân xử thế nào liên quan gì đến tôi?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Ông tám sửng sốt, sau đó gật đầu lia lịa: “Chủ tịch Lâm, cậu quả nhiên ngông cuồng! Được! Được lắm! Hi vọng đến lúc đó cậu đừng hối hận vì sự ngông cuồng của mình”.
“Tôi chưa bao giờ hối hận về những việc tôi làm, nhưng tại sao đến lúc này các ông vẫn nói với tôi những lời như vậy? Các ông nghĩ tôi không tiêu diệt được các ông sao?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, dứt lời, liền cất bước đi về phía ông tám…
Người của thế gia Nam Cung thấy thế không khỏi nín thở.
Tất cả đều bất giác lùi lại.
Thần y Lâm muốn làm gì?
Lẽ nào… bọn họ muốn ra tay ở đây?
Sắc mặt ai nấy đều đanh lại.
Nhìn số người đếm không xuể phía sau thần y Lâm, trong lòng bọn họ không khỏi run lên.
Bởi vì cuộc gọi đột ngột, thời gian gấp gáp, nên ông tám chỉ tạm thời triệu tập được một nhóm người đến chi viện.
Vốn tưởng rằng chừng này người là đủ.
Nhưng nhìn số người phía Lâm Chính, bọn họ mới ý thức được mọi chuyện nghiêm trọng đến mức nào.
Sắc mặt ông tám tỏ vẻ khó coi, trầm giọng quát: “Thần y Lâm, cậu muốn nhân lúc người ta gặp khó khăn sao?”.