Xuyên qua rừng trúc là một căn nhà nhỏ đặc biệt. Căn nhà nhỏ yên ắng, chim hót hoa thơm, ở giữa còn có một hồ nhỏ, vài con cá chép đỏ vàng bơi lội trong đó.
Cảnh tượng vốn nên yên bình nhàn nhã.
Nhưng bên hồ lại là một đống hỗn độn.
Trên mặt đất toàn là chai lọ bị đập vỡ, thuốc Đông y, Tây y rơi vãi trên đất. Trước mặt số thuốc đó là một chiếc ghế, trên ghế là một ông lão gầy gò đang quấn một mảnh vải.
Đầu tóc ông ta lưa thưa, trên người mặc quần áo quân đội, sắc mặt tái nhợt, tay chân run lẩy bẩy, bộ dạng già cỗi gần đất xa trời, sắp về với đất mẹ thiên nhiên.
Nhưng ai ngờ “ông lão” đó thật ra chỉ mới tròn năm mươi tuổi.
Ông ta chính là Trịnh Nam Thiên, chiến thần trong quân đội nổi danh ở Hoa Quốc mười năm trước.
Thật ra khi Lâm Chính vừa mới tới Giang Thành đã biết Trịnh Nam Thiên được sắp xếp điều trị ở viện điều dưỡng này.
Mười năm trước, Trịnh Nam Thiên bị thương nặng trong một lần hành động bí mật. Nhờ trình độ y tế tiên tiến và các bác sĩ Đông y nổi tiếng của Hoa Quốc như Tần Bách Tùng cứu chữa, Trịnh Nam Thiên xem như nhặt lại được một cái mạng, nhưng cũng chỉ là nhặt lại một mạng mà thôi, thực lực của ông ấy thậm chí là cơ thể của ông ấy đã bị tổn thương rất nặng. Thực lực suy giảm nghiêm trọng, không còn huy hoàng như ngày xưa.
Lâm Chính nghe Tần Bách Tùng nói, Trịnh Nam Thiên bị trúng độc, nếu không loại bỏ độc, cơ thể khó mà hồi phục. Trịnh Nam Thiên đã trúng độc mười năm, độc đã ăn vào xương tủy, muốn chữa khỏi trở thành chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Cho nên, Tần Bách Tùng đã “tuyên án tử hình” cho Trịnh Nam Thiên, để ông ấy sống tốt quãng đời còn lại là được.
Đương nhiên, Trịnh Nam Thiên là chiến thần trong quân đội, có thể nói là nhân vật tiêu biểu, tin tức ông ấy bị thương được phong tỏa ngay lập tức. Hơn nữa, nơi ông ấy điều trị cũng thay đổi mấy lần, tránh để người của nước thù địch phát hiện. Dù sao, nếu chuyện ông ta bị thương bị tung ra, không chỉ dẫn đến lòng quân rối loạn, mà còn khiến các cao thủ của nước thù địch cảm thấy có cơ hội để lợi dụng, quấy nhiễu Hoa Quốc, gây ra ảnh hưởng lớn.
Mười năm nháy mắt trôi qua, tin tức về Trịnh Nam Thiên cũng dần dần được truyền ra.
Có người nói ông ấy đã chết.
Cũng có người nói thật ra ông ấy đang bế quan tu luyện.
Lời đồn kiểu nào cũng có, đương nhiên cái chân thực nhất vẫn là tin tức về việc ông ta trúng độc.
Tuy nhiên, những chuyện này đã không còn quan trọng.
Trịnh Nam Thiên mười năm không ra mặt, trong quân đội cũng đã xuất hiện không ít anh tài trẻ tuổi, thậm chí cũng có người được gọi là truyền nhân của chiến thần.
Nhưng sức ảnh hưởng của ông ta ở trong quân đội chắc chắn sẽ không giảm đi.
Lâm Chính được hai quân nhân dẫn tới.
Trịnh Nam Thiên vô cùng gầy gò yếu ớt lập tức nổi giận.
“Đã nói tôi không cần bác sĩ! Cút, cút hết cho tôi!”.
Trịnh Nam Thiên nổi giận, định đứng dậy đập phá xung quanh, nhưng cơ thể ông ta quá yếu ớt, vừa mới đứng dậy lại đứng không vững mà ngồi xuống.
“Thủ trưởng”, một người trẻ tuổi mặc quân phục vội vàng đỡ lấy Trịnh Nam Thiên.
Nhưng Trịnh Nam Thiên đột nhiên lại giãy ra, sau đó đứng không vững ngã xuống đất.
“Thủ trưởng!”.
Bọn họ cả kinh, luống cuống đỡ Trịnh Nam Thiên ngồi lên ghế.
Lần này Trịnh Nam Thiên bị ngã đau, hai chân gầy khô chỉ còn da bọc xương không cử động được nữa, chỉ đành đau đớn nhìn người hai bên dìu ông ta dậy.
Ông ta nhắm mắt lại, kìm nén không để nước mắt rơi.
Đứng cũng đứng không vững nữa rồi sao?
Bi thương đến thế nào?
Thật ra ông ta biết, ông ta biết tất cả.
Sở dĩ ông ta kháng cự việc trị liệu như vậy chỉ là vì muốn chết cho xong.
Suy cho cùng, một người đàn ông được gọi là chiến thần trong quân lại biến thành ông già không có sức lực làm việc gì, ngay cả đi đường cũng trở nên khó khăn, chuyện này ai mà chấp nhận nổi?
Trịnh Nam Thiên hít sâu một hơi, bình ổn con tim kích động, sau đó mở mắt ra nhìn những người xung quanh đang tỏ ra đầy quan tâm, cả người bỗng dâng lên cảm giác mệt mỏi.
“Thôi được, các cậu gọi bác sĩ đó vào đây đi…”.
“Vâng thưa thủ trưởng!”, Tiểu Triệu ở bên cạnh vội vàng gật đầu, sau đó nói với Lâm Chính: “Bác sĩ, mau mau khám bệnh cho thủ trưởng xem rốt cuộc thủ trưởng bị làm sao!”.
“Giận quá ảnh hưởng đến tim, cộng thêm nổi nóng trong thời gian dài dẫn đến huyết áp tăng cao, huyết mạch rối loạn nên mới nôn ra máu, không phải vấn đề gì lớn”.