Chương 2422
Vốn tưởng rằng anh sẽ men theo con đường này đi đến cuối, vào tận khu vực trung tâm của Đông Hoàng Giáo, nào biết đi được một nửa, thì Trình Anh dẫn đường đột ngột rẽ hướng, men theo một con đường nhỏ trèo lên trên.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã dừng trước một miếu đường cũ nát ở một nơi vắng vẻ hẻo lánh…
“Đến rồi!”, Trình Anh cười nói.
Lâm Chính nhìn miếu đường cũ nát trước mặt.
Trên miếu đường treo ba chữ lớn.
“Thanh Hà Đường!”.
“Sư huynh về rồi!”.
Một giọng nói kinh ngạc cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Chính.
Chỉ thấy trong miếu đường rách nát xuất hiện mấy bóng dáng, một thiếu niên ăn mặc giản dị chạy ra, nhìn thấy đám người Trường Anh về đến nơi, liền vô cùng mừng rỡ, hét vào bên trong.
Lập tức có không ít nam nữ chạy từ trong miếu đường ra để đón tiếp.
“Trường Anh sư huynh, thu hoạch thế nào ạ?”.
“Có đổi được thuốc không?”.
Mấy đệ tử nhìn Trường Anh, hỏi với vẻ mong đợi.
Nhưng vẻ mặt Trường Anh đầy chán chường, thở dài.
“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hôm nay chúng tôi… không thu hoạch được gì cả”, Tưởng Xà bất đắc dĩ nói.
“Gì cơ? Không có thu hoạch?”.
“Có gì đâu mà phải ngạc nhiên, nghe nói thời gian này có không ít người của các phe phái cũng ra ngoài “đi săn” đấy”.
Một số người ồn ào nói.
“Sao lại như vậy? Tưởng Xà sư tỷ, bây giờ anh tôi đang bị thương rất nặng, các chị không cướp được đồ, không đổi được thuốc, thì e là anh tôi không qua nổi hôm nay mất! Sao các chị có thể không có thu hoạch gì chứ?”.
Một nam đệ tử kích động xông tới, đôi mắt đỏ ngầu nhìn mấy người họ, gầm lên: “Anh tôi liều mạng vì Thanh Hà Đường, nên mới có kết cục như vậy. Bây giờ anh ấy bị thương nặng, mà các chị còn không cho anh ấy được chút thuốc trị thương nào. Tôi nói cho các chị biết, nếu anh tôi có mệnh hệ gì, thì tôi sẽ không tha cho các chị đâu!”.
“Chu Hổ, cậu ăn nói kiểu gì vậy?”.
“Láo toét!”.
“Cậu thật là to gan, dám ăn nói với sư huynh sư tỷ như vậy! Mau quỳ xuống xin lỗi sư huynh sư tỷ đi!”.
“Đúng vậy, mau quỳ xuống xin lỗi đi!”.
“Quỳ xuống!”.
Mọi người xung quanh trừng mắt nhìn Chu Hổ kia, tức giận mắng.
Nhưng Chu Hổ nghiến chặt răng, không nói lời nào.
“Được rồi, mọi người đừng nói nữa”, Trường Anhh lớn tiếng nói.
Lúc này, xung quanh mới dần trở nên yên tĩnh.
“Các cậu buông cậu ấy ra đi! Chu Hổ nói đúng, Chu Long liều mạng vì Thanh Hà Đường chúng ta, bây giờ bị thương nặng, mà chúng ta lại không có khả năng chữa trị cho cậu ấy. Chúng ta có lỗi với cậu ấy, là do tôi vô dụng”, Trường Anh khàn giọng nói.