Mười hai chữ lớn vô cùng bắt mắt giăng ngang trước cửa nhà máy.
“Chắc chắc là người nhà của Hoàng Chí Dũng giở trò!”, sắc mặt Mã Hải vô cùng khó coi.
“Rốt cuộc chuyện là sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Thuốc của chúng ta chắc chắn không có vấn đề, Tổ chức Y tế thế giới đã giám định chất lượng, bọn họ không dám lấy thuốc của chúng ta biết bài, nếu không đó là vả vào mặt những người có quyền lực, chắc chắn sẽ lộ tẩy. Ngược lại, bọn họ lấy môi trường của nhà máy chúng ta ra nói. Cậu Hoàng Chí Dũng đó phát hiện mình bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối từ trước, không còn cứu chữa được nữa, nhưng trưa ngày hôm nay lại chết ở nhà máy chúng ta. Kết quả nghiệm thi là do dừng tim đột ngột. Tôi đã cho người đến nhà trợ cấp cho gia quyến, đồng thời đền bù tương ứng, thế mà gia đình họ vẫn chạy tới đây…”.
Mã Hải không đần độn, đương nhiên biết nguyên nhân cái chết của Hoàng Chí Dũng. Có lẽ anh ta đã bán thời gian còn lại không bao nhiêu của mình với một cái giá tốt, người thân của anh ta ngoài nhận được số tiền trợ cấp của Mã Hải thì còn nhận được một khoản khác, cho nên mới chạy tới đây gây chuyện.
Lâm Chính nhíu mày, đang định tiến tới thì chợt thấy hàng loạt phóng viên cầm micro, máy quay từ trong đám đông đột nhiên chạy ào tới. Dường như bọn họ đã nhìn thấy Mã Hải và Lâm Chính xuống xe, lập tức vây kín hai người.
“Chủ tịch Lâm đến rồi! Mã tổng đến rồi!”.
Không biết là ai lên tiếng, tất cả mọi người cùng chạy sang.
“Chủ tịch Lâm, nghe nói nhà máy dược phẩm Dương Hoa là nhà máy mồ hôi và máu, mỗi công nhân đều phải làm việc hơn mười hai tiếng, xin hỏi là thật sao?”.
“Hôm nay, công nhân Hoàng Chí Dũng đột tử có phải là vì không chịu được áp lực nặng nề mà nhà máy của anh mang lại nên mới đột tử hay không?”.
“Mã tổng, ông có suy nghĩ gì về chế độ của nhà máy hiện nay?”.
“Nghe người thân trong gia đình người bị nạn nói, sau sự việc ông không chịu thừa nhận cái chết của Hoàng Chí Dũng liên quan đến nhà máy, đồng thời quyết định che giấu việc này, xin hỏi có phải thật không?”.
“Mã tổng…”.
“Chủ tịch Lâm…”.
…
Các phóng viên liên tục đưa ra câu hỏi, càng lúc càng xảo quyệt và nhạy cảm.
Mã Hải tức giận đến mức sắp nổ phổi.
Vô liêm sỉ!
Người thân của anh ta đúng là biết đổi trắng thay đen.
Thế nhưng, ông ta tin rằng dù mình có đứng ra thanh minh những chuyện này cũng vô dụng, một khi tin đồn đã lan ra, có nói rõ chân tướng cũng vẫn để lại vết nhơ.
Mã Hải tin chắc đây là thủ đoạn của Nam Phái.
Bọn họ không những muốn Dương Hoa phá sản, mà còn muốn hủy hoại danh tiếng của Dương Hoa.
Mã Hải tức giận toàn thân run rẩy, quên cả trả lời phóng viên.
Phóng viên thấy vậy lập tức ghi chú lại, chụp ảnh.
“Mã Hải hết sức tức giận, không có lời nào để đáp lại, có lẽ nhà máy mồ hôi và máu là thật!”.
“Tin hot, Tập đoàn Dương Hoa lại là “nhà máy ăn thịt người” trong truyền thuyết, rốt cuộc chân tướng đằng sau chủ nghĩa tư bản là thế nào?”.
…
Các phóng viên đã nghĩ xong tiêu đề.
Những người thân kia cũng chạy tới định đánh hai người họ, nhưng may là Mã Hải kịp thời gọi bảo vệ khống chế hiện trường.
Dù vậy, hiện trường vẫn rất hỗn loạn, tiếng ầm ĩ vang lên không ngớt.
“Dừng lại hết cho tôi!”.
Đúng lúc đó, một tiếng quát to rõ vang lên.
Tất cả mọi người cảm thấy giọng nói này như xuyên thẳng vào màng nhĩ, đánh thẳng vào linh hồn. Đám đông ầm ĩ đều chấn động, lập tức yên tĩnh lại.
Nhìn lại mới phát hiện, không biết từ lúc nào Lâm Chính đã đứng trên nóc xe.
Anh mặc một bộ Âu phục màu đen, đầu đội mũ dạ, phía dưới mũ dạ là nửa gương mặt tuấn tú, nhưng lúc này nửa gương mặt đó rất nghiêm túc.
Các phóng viên bừng tỉnh, cầm máy ảnh chụp anh một cách điên cuồng.
Lâm Chính thong thả nói: “Mã Hải! Tôi hỏi ông! Sau khi Hoàng Chí Dũng gặp bất trắc, ông có trợ cấp cho người thân của anh ta, đồng thời hứa hẹn sẽ đền bù tương ứng không?”.
“Tôi đã làm hết, hợp đồng vẫn còn ở trong tay tôi!”, Mã Hải tức giận nói.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu: “Giữ kỹ tất cả chứng cứ, đến lúc kiện tụng sẽ dùng đến!”.