Chương 2445
Sao lại dám hỏi như vậy…
Đây không phải là muốn tát vào mặt Thiếu Hải sao?
Tưởng Xà vô cùng sợ hãi và lo lắng nhìn Thiếu Hải.
Tuy nhiên, Thiếu Hải không phải là người thích vòng vo.
Ông ta lắc đầu nói: “Đương nhiên ta sẽ là giáo chủ!”
“Vậy thì không cần bàn bạc gì nữa”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu muốn làm giáo chủ ư?”
“Đây là mục đích tôi tới núi Đông Hoàng”.
“Nhưng… cậu không xứng, hơn nữa… vị trí giáo chủ thật sự quan trọng hơn tính mạng sao?”, Thiếu Hải hơi nghiêng người, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Câu nói này rõ ràng là sự uy hiếp. Không gia nhập Cổ Linh Đường thì chỉ có đường chết. Lâm Chính không nói gì, chỉ lẳng lặng uống trà.
Thiếu Hải vỗ vai Lâm Chính, mỉm cười “Trước tối ngày mai, tôi đợi câu trả lời của cậu. Nếu cậu có thể tới thì chức phó giáo chủ này tôi có thể cân nhắc giữ lại cho cậu. Nếu cậu không tới mà vẫn tham gia đại hội Đông Hoàng thì sẽ nhanh chóng biến thành một cái xác thôi. Cậu là người thông minh. Tôi cho cậu thời gian để suy nghĩ”, nói tới đây Thiếu Hải đột nhiên tung chiêu.
Chiếc bàn trước mặt Lâm Chính lập tức biến thành bụi, bay tản ra theo gió.
“Hả?”, Tưởng Xà sợ tới mức ngồi phịch xuống đất, không đứng dậy nổi. Chiếc bàn đã bị Thiếu Hải biến thành bụi chỉ trong nháy mắt.
Quá khủng khiếp. Đây chính là sức mạnh của Thiếu Hải. Rốt cuộc tu vi của ông ta đã đạt tới mức độ nào rồi?
Nếu là một con người thì chắc là sớm đã bị thành cám luôn rồi.
“Tôi đợi cậu!”, nói xong, Thiếu Hải lại vỗ vai Lâm Chính và quay người bước ra khỏi Thanh Hà Đường.
Lâm Chính ngồi xuống ghế, không nói gì. Tưởng Xà vẫn còn chưa hoàn hồn. Cô ta cảm thấy mình sắp tè ra quần đến nơi rồi.
“Muộn rồi, ngủ thôi”, Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ và nói.
“Lâm Chính”, Tưởng Xà kêu lên.
“Sao thế?”, Lâm Chính quay đầu.
“Quyết định của anh là gì?”, Tưởng Xà run rẩy.
“Cô cảm thấy sao?”, Lâm Chính nói.
“Đi! Nhất định phải đi! Bất luận thế nào cũng phải gia nhập Cổ Linh Đường! Nếu không chúng ta sẽ chết chắc”, Tưởng Xà hét lên.
Thấy bộ dạng kích động của cô ta, Lâm Chính hiểu ra Tưởng Xà đang bị dọa sợ chết khiếp. Anh không nói gì.
“Anh Lâm, anh…định đối đầu với Cổ Linh Đường phải không?”, Tưởng Xà nhìn anh chăm chăm, mặt cắt không ra máu.
“Không phải tôi muốn đối đầu với Cổ Linh Đường mà tôi…phải lấy được vị trí Đông Hoàng giáo chủ”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Không?”, Tưởng Xà hét lên, sau đó lao tới quỳ xuống trước mặt Lâm Chính.
“Nếu anh đã định làm vậy thì coi như tôi cầu xin anh vậy. Anh để tôi đi! Để tôi rời khỏi đây. Tôi đi tìm sư phụ. Được không? Tôi không muốn chết. Tôi không muốn bị người của Cổ Linh Đường giế t chết”, cô ta khóc thét lên.