Chương 2454
Người xung quanh vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy châm bạc mà Lâm Chính nắm trong tay, cứ tưởng Lâm Chính dùng ngón tay đánh bay lưỡi đao.
Tay không chém đao?
Đây là chuyện chỉ có quái vật mới có thể làm được!
Tinh thần bọn họ đều chấn động.
Nhưng chuyện khiến người ta chấn động hơn còn xuất hiện.
Lâm Chính trở tay nắm lưỡi đao gãy, chém mạnh vào người trước mặt.
Rắc!
Người đó lập tức bị chém làm đôi, chết ngay tại chỗ.
“Hả?”.
“Sư đệ!”.
Người của Cuồng Đao Đường hét lên thảm thiết, nhưng sư đệ của bọn họ đã không còn nghe thấy giọng nói của bọn họ nữa.
Lâm Chính buông lưỡi đao ra, quay sang nhìn Tây Môn Đao.
Anh sẽ không nương tay, càng đừng nói những người này định lấy mạng anh.
“Xem ra tên nhóc của Cổ Linh Đường này có chút bản lĩnh!”, ánh mắt Tây Môn Đao trở nên âm u lạnh lẽo, nhưng sâu trong đáy mắt vẫn còn chút kiêng dè.
Trước kia hắn định đích thân ra tay, nhưng hắn phát hiện hình như mình chưa nhìn thấu độ nông sâu của người này, hắn không dám làm càn mà phất tay: “Lên, lên hết cho tôi!”.
Dứt lời, người của Cuồng Đao Đường đều bổ nhào về phía Lâm Chính.
“Giết!”.
Bọn họ chạy ùa tới như phát điên, những lưỡi đao đáng sợ chém về phía Lâm Chính.
Người của Cổ Linh Đường ở xa xa nhìn thấy, ai cũng kinh ngạc, một số đệ tử nữ thậm chí còn la lên thất thanh.
Nhiều lưỡi đao chém xuống như vậy, e rằng sẽ chém Lâm Chính thành mảnh vụn.
Nhưng…
Những lưỡi đao này đó còn chưa kịp hạ xuống, Lâm Chính đã chuyển động.
Anh nhấc tay lên, xoay tròn một vòng, lòng bàn tay bùng lên nhiều đốm sáng nho nhỏ giống như sao băng.
Đốm sáng sao băng chui vào cơ thể những người đó, biến mất không thấy.
Những người đang lao tới đều đứng sững tại chỗ như bức tượng, không động đậy.
Người của Cổ Linh Đường và những người khác của Cuồng Đao Đường đều ngạc nhiên.
“Các người làm gì vậy? Lên đi! Lên hết cho tao!”.
Tây Môn Đao sốt ruột, quát lên mấy tiếng.
Nhưng bọn họ vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy.
Dường như không nghe thấy lời Tây Môn Đao nói.
Vẻ mặt Tây Môn Đao trở nên lạnh lùng, hắn biết đó là trò quỷ mà Lâm Chính tạo ra!
“Các người xông lên cho tôi!”.