Chương 2482
Tam trưởng lão sao? Người quản lý Lệ Vương Cung? Lâm Chính cảm thấy khá bất ngờ. Không phải Thiếu Hải đã gài bẫy để trì hoãn bọn họ rồi sao? Hơn nữa đường lên núi đều bị chặn cả. Sao ông ta có thể lên đây nhanh như vậy chứ?
Lúc này có thêm hai bóng hình nữa nhảy tới. Đó là một nam một nữa tầm bốn, năm mươi tuổi. Người phụ nữ mặc áo màu đỏ trông vô cùng tinh tế cùng với lối trang điểm nhạt trông khá thanh thoát. Còn người đàn ông trung niên thì toát lên khí chất ngời ngời.
Ông ta mặc áo màu nâu, trên áo có in hình rồng vàng. Dưới ánh mặt trời, hình con rồng trông sống động như thật. Khí tức của người này cũng vô cùng khủng khiếp. Vừa mới đặt chân xuống thì mọi người đã cảm thấy khó thở rồi.
Người đàn ông trung niên này chính là đại trưởng lão của Chiến Vương Cung – Tô Mạc Vân. Còn người phụ nữ chính là Nhị trưởng lão của Sát Vương Cung – Liễu Thị Phụng.
Không ngờ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng cùng với Tam trưởng lão Quỷ Thủ đã có mặt.
Sắc mặt Long Tinh Hồng trông vô cùng khó coi. Cô ta bặm môi. Biểu cảm của Lâm Chính không có thay đổi nhiều. Thiếu Hải thì siết chặt nắm đấm, mặt tối sầm.
Ba người mà ông ta kiêng dè nhất đã xuất hiện.
“Sao bọn họ lại đến nhanh vậy chứ? Lẽ nào Mê Đồ Trận không có tác dụng gì với họ? Đúng ra bọn họ phải bị nhốt trong trận đồ đó rồi mới phải, sao lại xuất hiện ở đây?”, Thiếu Hải trầm giọng.
“Thiếu Hải trưởng lão, ông ngây thơ quá rồi đấy! Mê Đồ Trận của ông là cái thá gì? Trò ranh đó có thể làm khó được bọn tôi sao? Thật nực cười. Tôi chỉ cần một con bồ câu là có thể đi ra khỏi Mê Đồ Trận của ông. Chút thủ đoạn của ông đúng là trò cười”, Tam trưởng lão Quỷ Thủ để lộ ra vẻ khinh thường.
“Chim câu?”, Thiếu Hải nín thở.
“Thật không ngờ ông còn dám tới đỉnh Thiên Vương, dám có ý đồ với nhẫn Đông Hoàng. Thiếu Hải, đây là nơi ông có thể dòm ngó sao? Mau biến. Đừng để chúng tôi phải ra tay thì ông sẽ mất mạng đấy”, Quỷ Thủ hừ giọng.
“Tam trưởng lão, đừng nói sớm quá. Tôi thừa nhận đúng là trước đây tôi không phải đối thủ của ông, thậm chí không xứng làm đối thủ. Nhưng giờ khác rồi, tôi của ngày hôm nay không còn là tôi của lúc trước nữa. Hôm nay, nhẫn Đông Hoàng phải là của tôi”, Thiếu Hải trầm giọng.
“Vậy phải xem bản lĩnh của ông thế nào rồi”, Quỷ Thủ nheo mắt, để lộ sát ý hứng hực.
“Xem ra Tam trưởng lão muốn xem thời gian qua tôi có tiến bộ gì không nhỉ”, Thiếu Hải hừ giọng, bước tới.
Tam trưởng lão cười thản nhiên, vẫn chắp tay sau lưng. Rõ ràng ông ta khinh thường Thiếu Hải.
Đúng lúc này. ..
Vụt vụt! Lại có thêm rất nhiều bóng người xuất hiện ở đỉnh Thiên Vương. Đồng thời, một đám người từ dưới chân núi cũng lao lên.
“Sư phụ! Sư phụ! Họ tấn công lên rồi! Tấn công lên rồi!”, Trịnh Đan cắm đầu chạy lên, vừa chạy vừa hét.
“Hả?”, Thiếu Hải giật mình. Ông ta thấy người của cổ Linh Đường đang đi giật lùi l3n đỉnh Thiên Vương.
Có không ít người bị thương, máu me đầy người, vẻ mặt toát lên sự sợ hãi. Bọn họ nhìn kỹ thì thấy Du Linh và Phong Tư Viễn đã dồn người của Cổ Linh Đường lại.
Du Linh xếp thứ năm trong ngũ đại yêu nghiệt, Phong Tư Viễn thì xếp thứ ba. Hai người này đại diện cho những thực lực hàng đầu, thậm chí những trưởng lão thông thường còn không làm gì được họ. Vậy nên đương nhiên đám người Trịnh Đan cũng không phải là đối thủ của họ
“Một lũ vô dụng”., Thiếu Hải thầm chửi rủa, sắc mặt trông vô cùng khó coi.
Tình hình trở nên tồi tệ. Thế nhưng còn có những điều tồi tệ hơn ở ngay sau đó. Có một đám người từ đỉnh núi lao xuống và mấy chục người từ dưới núi lao lên.
Rõ ràng đây là các trưởng lão tới từ các phe phái khác. Thiếu Hải tối sầm mặt, nhưng cũng hết cách.
Thông tin của chiếc nhẫn được truyền đi thì tất cả mọi người sẽ biết thôi. Nhất là cả ba vương cung.