Chương 2543
Khoảng cách mười mấy mét lập tức bị kéo lại gần. Trong chớp mắt, anh ta đã đứng ngay trước mặt Lâm Chính. Thanh bảo kiếm xé không gian lao tới, chém mạnh xuống đầu anh.
Nhát kiếm lóe lên tia sáng lạnh giá. Đám đông cảm tưởng tim như rớt ra ngoài.
Bọn họ đang chờ đợi. Đợi Lâm Chính đưa ra phản ứng. Để xem anh sẽ đỡ chiêu của Lâm Chính như thế nào. Chờ đợi anh sẽ né đòn.
Thế nhưng tất cả đã phải thất vọng. Bởi vì Lâm Chính không hề phản ứng gì. Anh cứ đứng im ở đó, thản nhiên nhìn lưỡi kiếm giáng xuống. Và không hề cử động.
Lúc này, Lâm Chính không khác gì một khúc gỗ.
“Cái gì?”, đám trưởng lão kinh hãi kêu lên. Đến cả Đường Thiên Hạo cũng giật mình. Anh ta không hề nương tay, cứ thế bổ thẳng thanh kiếm xuống.
Chỉ có điều, khoảnh khắc lưỡi kiếm chạm vào cơ thể của Lâm Chính thì một âm thanh giòn giã vang lên.
Keng!
Đường Thiên Hạo chỉ cảm thấy tay mình tê dại. Thanh bảo kiếm tiếp xúc phải một vật thể cứng và bị nảy bật ra.
Anh ta sững sờ, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin rồi lại nhìn thanh kiếm trong tay mình. Anh ta tưởng mình đang bị ảo giác. Bèn bổ thanh kiếm về phía trước một lần nữa.
Lần này, mọi việc vẫn xảy ra y như vậy.
Keng!
Thanh bảo kiếm chạm vào đầu Lâm Chính khiến xung quanh tóe lửa, sau đó nó lại bị nảy ra. Lực đẩy khiến cho Đường Thiên Hạo phải lùi về sau vài bước.
Đám đông im phăng phắc. Tất cả đều há mồm trợn mắt. Không ai dám tin vào cảnh tượng trước mặt.
“Kiếm của tôi…tại sao không thể chém được anh?”, Đường Thiên Hạo nhìn thanh bảo kiếm và bàng hoàng.
“Nhẫn đâu rồi?”, Lâm Chính giờ tay ra và hỏi Đường Thiên Hạo.
Đường Thiên Hạo run rẩy, vội vàng gào lên: “Nhẫn là của tôi. Nó là của tôi!”
Vì chiếc nhẫn này mà anh ta đã gi ết chết cả thái thượng trưởng lão thì sao có thể giao nhẫn ra được chứ? Mọi thứ đều phải thuộc về anh ta. Anh ta không thể từ bỏ như vậy được.
Nhưng mọi việc tới giờ phút này đâu còn do anh ta quyết định nữa. Lâm Chính bước tới, đưa tay ra chộp mạnh.
“Chết đi!”, Đường Thiên Hạo lại chém kiếm về phía trước một cách điên cuồng. Thanh kiếm như một bóng ma chém liên tục về phía Lâm Chính. Thế nhưng kết quả khiến người ta phải tuyệt vọng.
Dù những đường kiếm của anh ta có hung hãn tới mức nào thì cũng không thể khiến cơ thể của Lâm Chính bị tổn thương.
Keng! Keng…Âm thanh như tiếng kim loại va chạm vang lên. Đám đông cảm thấy da đầu tê dại.
“Đây là quái vật phương nào vậy?”
“Đao thương bất nhập sao?”
“Kiếm của Đường công tử…không thể làm gì nổi cậu ta.”
“Quái vật! Đúng là quái vật!”
Người của Đông Hoàng Giáo run rẩy. Bọn họ như phát điên. Đường Thiên Hạo cũng vậy. Anh ta điên cuồng gào thét và dốc toàn lực chém kiếm về phía trước.
Và rồi tốc độ của anh ta dần chậm lại. Vì anh ta biết dù có chém bao nhiêu thì cũng không thể khiến Lâm Chính bị thương. Cảm giác tuyệt vọng khiến anh ta muốn từ bỏ.