Chương 2559
“Lưu Mã đại nhân, lẽ nào ông muốn tôi để mặc sự giả dối và cạm bẫy này mà không vạch trần? Để mặc cho sư phụ tôi thân bại danh liệt?”, đệ tử tên Lý Lãng kia tức giận nói.
“Giả dối và cạm bẫy? Lý Lãng, ý cậu là sao?”, Lưu Mã nhíu mày hỏi.
“Hừ, ý gì à? Lưu Mã đại nhân, các ông vẫn không biết sao? Vừa rồi những đệ tử được giáo chủ chữa trị… trên thực tế là bị giáo chủ xui khiến, cố ý nói mình đã được chữa khỏi”, Lý Lãng lạnh lùng nói.
“Cậu nói cái gì?”, hơi thở của Lưu Mã như nghẹn lại.
Tất cả mọi người đều để lộ sắc mặt khó tin.
“Lý Lãng, tôi cảnh cáo anh, cơm thì có thể ăn bừa, nhưng đừng có nói bừa! Anh đang nghi ngờ giáo chủ sao?”.
“Lý Lãng, anh thật là to gan!”.
“Bách Thảo Đường các anh làm sao vậy? Muốn tạo phản à?”.
Mọi người tức giận quát.
Người của Bách Thảo Đường thật là quá đáng!
Tuy vị giáo chủ này mới lên chức, nhưng dù sao cũng là giáo chủ, sao anh ta có thể nói những lời như vậy chứ?
“Lý Lãng tôi có gì nói nấy, nếu đắc tội với giáo chủ thì tôi có thể lấy cái chết để tạ tội. Nhưng thủ đoạn dơ bẩn hèn hạ này thì Lý Lãng tôi không thể giả điếc làm ngơ được! Tôi nhất định phải vạch trần âm mưu!”, Lý Lãng lớn tiếng quát, lời nói đầy chính nghĩa.
Anh ta vừa dứt lời, rất nhiều đệ tử của Bách Thảo Đường cũng đều hô lên.
“Ủng hộ Lý Lãng sư huynh!”.
“Lý Lãng sư huynh là số một!”.
“Anh không cô độc đâu! Chúng tôi ủng hộ anh!”.
Tiếng hô không dứt.
“Lý Lãng, cậu có gì thì hãy nói nấy! Cùng lắm thì tôi lấy mạng ra đền! Chứ tôi tuyệt đối cũng không chấp nhận loại y thuật lừa đảo này!”, Phong Tín Tử cũng không nhịn được nữa, hừ một tiếng.
Xem ra người của Bách Thảo Đường đã bất chấp tất cả.
“Tạo phản rồi! Các người muốn tạo phản rồi!”.
Lưu Mã tức điên lên, lập tức quay lại, nói với Lâm Chính: “Giáo chủ, loại phản nghịch như vậy thì cần gì phải giữ lại? Không giết bọn họ thì Đông Hoàng Giáo của chúng ta sẽ không bao giờ được yên ổn!”.
“Giết?”.
Lâm Chính mặt không cảm xúc đi tới: “Tôi muốn giết bọn họ thì dễ như trở bàn tay, nhưng tôi nghĩ dùng y thuật đánh bại bọn họ sẽ khiến mọi người tin phục hơn”.
“Nhưng…”
“Ông yên tâm, vàng thật không sợ lửa! Lý Lãng, vừa rồi những lời anh nói ám chỉ tôi đã sắp xếp những đệ tử này từ trước, để sau khi được tôi châm cứu xong, bọn họ sẽ giả vờ là được tôi chữa khỏi, có đúng như vậy không?”.
“Đương nhiên rồi!”, Lý Lãng lớn tiếng đáp.
“Anh có chứng cứ chứng minh bọn họ bị tôi xui khiến, diễn kịch với tôi không?”.
“Chứng cứ? Tôi không có, nhưng tôi nghĩ cũng không cần! Những người sáng suốt đều có thể nhìn ra được đây là một vở kịch!”, Lý Lãng hừ một tiếng.
“Vậy là anh không có chứng cứ?”.