Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 256



“Luật sư Phương! Ông… Sao ông có thể làm vậy?”, Trương Thanh Hằng hoàn hồn lại trước tiên, vội vàng tiến tới hỏi. 

“Rất xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm pháp luật và bồi thường vi phạm hợp đồng, xin lỗi…”, Phương Thị Dân khản giọng nói. 

Trương Thanh Hằng không còn lời nào để nói. 

“Ai cần ông bồi thường?”, Tô Trân ở bên này đột nhiên la lên, xông tới muốn cào xé Phương Thị Dân. 

Người ở cạnh vội vàng ngăn bà ta lại. 

Bà ta quơ quào hai tay, la ré: “Ông là luật sư lớn, ông nhận tiền rồi thì ông phải giúp chúng tôi vụ kiện này! Sao ông lại nuốt lời? Đồ súc sinh này! Đồ chó nhà ông, ông đi chết đi! Ông đi chết cùng tên họ Lâm kia đi!”. 

Tô Trân không ngừng chửi mắng, mặt nhăn nhó. 

Bà ta không thể chấp nhận được hiện thực này, kể cả Tô Bắc. 

Tô Bắc kinh hoàng nhìn Phương Thị Dân, lại nhìn sang Chủ tịch Lâm, bỗng nhiên cảm giác lạnh lẽo dâng lên, ông ta thấy lạnh từ đầu đến chân. 

“Hình như đúng như những gì Chủ tịch Lâm nói, Phương Thị Dân còn chưa bước vào cánh cửa đó”. 

“Mặc dù Lạc Bắc Minh nắm giữ đủ chứng cứ, nhưng chứng cứ có thể tạo giả. Không có Phương Thị Dân tham gia vụ kiện này, Lạc Bắc Minh lấy gì đấu với Khang Gia Hào? Vụ kiện này e rằng phải hủy rồi”. 

“Rốt cuộc Chủ tịch Lâm đã dùng thủ đoạn gì khiến Phương Thị Dân khuất phục?”. 

“Đáng sợ quá!”. 

Người xung quanh xôn xao bàn tán, nhìn Chủ tịch Lâm với ánh mắt tràn ngập nể sợ. 

“Thằng nhóc này, xem như con vẫn còn có chút lương tâm. Mau, đi về với bố, về với bố!”. 

Phương Hồng biết con trai mình sắp ngã quỵ rồi, nhưng không làm sao được, bèn kéo tay Phương Thị Dân, lảo đảo đi về phía dãy xe ở bên đường. 

Chẳng mấy chốc, Phương Thị Dân đã rời đi. 

Người ở đây trở nên náo động. 

Có người dùng điện thoại truyền cảnh này lên mạng, ngay tức khắc, trên mạng đều náo động. 

Không ai ngờ tình thế lại xoay chuyển nhanh như vậy. 

Có người mắng Chủ tịch Lâm, nói Chủ tịch Lâm mua chuộc bố của Phương Thị Dân, lợi dụng bố của Phương Thị Dân buộc ông ta thỏa hiệp. 

Nhưng suy đoán này nhanh chóng bị phủ nhận. 

Bởi vì Phương Hồng, bố của Phương Thị Dân, không phải là nhân vật tầm thường, sao có thể dùng tiền mà mua chuộc được? 

Trước khi xảy ra chuyện này, mọi người đều không biết Phương Hồng là ai, chỉ biết ông ta làm việc ở Yên Kinh, tính tình khiêm tốn. Nhưng sau khi chuyện này được truyền ra, bọn họ đều im lặng. 

Phó phòng kế toán của Ủy ban Yên Kinh, kinh nghiệm dày dặn, trung quân ái quốc. 

Người như vậy sao có thể bị tiền mua chuộc? 

Dù Chủ tịch Lâm có bản lĩnh bằng trời cũng không sai khiến được một nhân vật như vậy! 

Thế là sự việc lại trở nên mơ hồ, khó mà hiểu thấu. 

Lạc Bắc Minh không có Phương Thị Dân giống như đại điện mất đi xà nhà, lập tức đổ sụp. 

Sau khi biết Phương Thị Dân từ bỏ vụ kiện, Lạc Bắc Minh thở dài, quyết định tạm dừng ra tòa. Nhưng ông ta biết bên ông ta đã không còn cơ hội thắng. 

Kết cục đã định. 

Tô Bắc và Tô Trân mất hồn lạc phách. 

“Sao hả? Thủ đoạn của tôi thế nào?”. 

Lâm Chính lạnh lùng nhìn bọn họ. 

“Cậu… Cậu đừng có đắc ý!”. 

Trương Thanh Hằng nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Mặc dù vụ kiện này các người đã thắng, nhưng chuyện Tập đoàn Dương Hoa tạo giả và bóc lột công nhân vẫn chưa xong đâu. Cổ phiếu của các người dao động lớn, Tập đoàn Thượng Vũ chúng tôi đã bắt đầu ra sức, cho dù các người không phá sản, lần này nhất định cũng sẽ khiến các người tổn thương nguyên khí!”. 

“Cho nên, anh thật sự nghĩ rằng Tập đoàn Dương Hoa chúng tôi sẽ sợ Tập đoàn Thượng Vũ các anh sao?”, Lâm Chính đột nhiên hỏi. 

Trương Thanh Hằng không khỏi sững sờ: “Một công ty vừa mới bước đầu phát triển như các người, quy mô có thể lớn đến thế nào? Tài sản có thể có được bao nhiêu? Làm sao đấu được với chúng tôi?”. 

“Mặc dù chúng tôi chỉ mới bắt đầu phát triển, nhưng anh nói tài sản, quy mô nhỏ thì tôi không đồng ý!”. 

Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi vào một số nọ. 

“Cậu nhóc, tôi đã biết chuyện rồi. Cậu yên tâm, chuyện này để tôi giải quyết!”, Trịnh Nam Thiên ở đầu kia điện thoại quát khẽ, trong giọng nói chứa đựng sự tức giận nồng đậm. 

Lâm Chính mỉm cười, nói: “Có câu nói này của tiền bối Trịnh thì tôi yên tâm rồi, nhưng tiền bối Trịnh à, tôi còn một chuyện muốn nói với ông”. 

“Chuyện gì? Cậu cứ nói!”. 

“Chính là chuyện tiền tài trợ mà lúc trước tôi đã từ chối, tôi muốn hỏi khoản đó được bao nhiêu?”. 

“Cái đó… chắc tôi chỉ có thể xin được bảy tỷ tệ!”. 

“Tôi cần nó”, Lâm Chính bình tĩnh nói.