Kết hôn ba năm, số lần Lâm Chính bước vào phòng của Tô Nhu có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lúc kết hôn, Tô Nhu đã không muốn anh chạm vào người cô. Thế nên Lâm Chính cũng đã đặt ra điều kiện, rằng trong những tình huống thông thường thì anh sẽ ngủ ở ngoài ghế sô pha.
Giờ thì khác.
Nói đúng hơn là lần đầu tiên Tô Nhu gọi anh vào trong phòng. Căn phòng khá tối, rèm cửa được kéo kín, chỉ có ánh đèn đang sáng trên bàn học.
Căn phòng rất gọn gàng, thế nhưng trông Tô Nhu lại bộn bề tâm trạng. Cô ngồi bên cạnh giường, im lặng như đang suy nghĩ gì đó. Hai tay cô bấm chặt.
Bầu không khí có phần kỳ lạ. Lâm Chính cảm thấy có gì đó không ổn bèn lên tiếng: “Em có việc gì không?”
“Ừm”.
“Liên quan tới chuyện ly hôn à?”
“Tôi không muốn ly hôn nữa”, Tô Nhu nói với vẻ vô cảm.
“Em đang coi chuyện này là trò đùa sao?” Lâm Chính chau mày.
“Chẳng lẽ lại không được?”, Tô Nhu quay qua nhìn anh bằng vẻ lạnh lùng.
Lâm Chính khẽ mỉm cười, không nói gì. Đối với hôn nhân Lâm Chính hết sức coi trọng, nếu không anh đã không giúp đỡ Tô Nhu hết lần này tới lần khác như thế. Thế nhưng hai người cưới là do người lớn sắp đặt, nên một cuộc hôn nhân không được xây dựng trên tình cảm thì không thể bền vững được.
“Chúng ta tạm thời không ly hôn nhưng điều đó không có nghĩa là sau này không thể. Hơn nữa Lâm Chính…tôi muốn thương lượng với anh một việc”.
Nói xong, Tô Nhu kéo ngăn kéo bên bàn, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đồng thời viết ra mật khẩu và đưa cho Lâm Chính.
“Đây là gì vậy”, Lâm Chính bất ngờ.
“Trong này có khoảng hơn hai trăm nghìn tệ, là tiền tiết kiệm của tôi”.
“Tiết kiệm?”
“Anh đừng thấy tôi nhận được nhiều khoản đầu tư mà tưởng tôi có nhiều. Bởi đó là tiền của người ta. Tôi sẽ không động vào. Trước mắt công ty vẫn chưa có lợi nhuận, tôi cũng không có nhiều tiền”, Tô Nhu nói.
“Vậy em đưa tiền này cho anh làm gì?”
“Tôi hi vọng anh có thể nhận món tiền này và rời khỏi Giang Thành”, Tô Nhu nghiêm túc nói.
Dứt lời, Lâm Chính sững sờ.
“Em muốn anh rời khỏi Giang Thành?”
“Đúng vậy”.
“Tại sao?”
“Bởi vì sự tồn tại của anh sẽ khiến tôi bị ảnh hưởng danh tiếng. Anh sẽ chỉ khiến tôi trở thành trò cười của Giang Thành, khiến tôi mất mặt”, Tô Nhu quát anh. Bộ dạng của cô giống như một quả bom đang nổ.
Lâm Chính ngạc nhiên lắm. Trong ký ức của anh, Tô Nhu không phải là người thích thể diện. Mặc dù cô luôn mắng Lâm Chính không làm được gì nhưng cũng chỉ nói thôi. Cô chẳng bao giờ để tâm tới người khác. Sao hôm nay cô ấy lại lấy những điều đó ra để đuổi Lâm Chính đi chứ?
“Anh tới từ Yên Kinh phải không? Vậy thì về Yên Kinh đi. Giang Thành không thuộc về anh. Nhà tôi cũng không thể dung túng anh được nữa. Anh mau đi đi, đi càng xa càng tốt. Sau này đừng xuất hiện ở Giang Thành nữa”. Tô Nhu lại quát lên.
Khuôn mặt của cô kích động tới mức đỏ bừng.
Lâm Chính đanh mắt. Anh nhìn Tô Nhu, nín thở.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Em có chuyện có thể nói cho anh nghe, anh sẽ giúp em”.
“Không có”, Tô Nhu thẳng thừng từ chối.
“Tô Nhu”.
“Tôi đã nói rồi, không có. Anh còn muốn thế nào đây? Anh định giúp thế nào? Anh tưởng dùng chút thủ đoạn là có quen biết vài người thì có thể vô thiên vô pháp sao? Anh tưởng tất cả mọi người đều sợ anh chắc? Nói cho cùng anh là kẻ bạc nhược, sống nhờ vợ, tôi nói anh đi thì anh mau đi đi, nói nhiều vậy làm gì chứ”, Tô Nhu gào lên và nhét thẻ vào trong tay anh.
Lâm Chính im lặng.
“Chỉ có vậy thôi, anh đi đi! Đừng cản trước mặt tôi nữa”, Tô Nhu lạnh lùng nói.
“Tô Nhu, thực ra những năm qua em luôn hiểu lầm anh”.
Lâm Chính im lặng rồi bình tĩnh nói tiếp: “Anh không phải là kẻ bỏ đi như mọi người vẫn nghĩ. Anh cũng không bất tài như em thấy, thực ra nguồn lực của anh rất mạnh. Nếu em gặp phải chuyện gì hoàn toàn có thể tìm anh để giải quyết, anh cũng rất sẵn lòng giúp em. Anh không biết rốt cuộc em đã gặp phải chuyện gì nhưng nếu có một ngày em không thể nào giải quyết được nữa thì có thể gọi cho anh. Vì dù sao em vẫn là vợ anh”.
Lâm Chính không muốn giấu thêm nữa. Anh thấy đã đến lúc nói thẳng rồi.
Chỉ là…Những lời nói đó đi vào tai của Tô Nhu lại mang nghĩa khác. Cô căn bản không tin.
“Tôi là vợ anh sao? Hừ, tạm thời thôi, sau này thì chưa chắc. Lâm Chính, tôi được gả cho anh là vì ông nội. Giờ ông không còn nữa, chẳng có ai có thể ép được tôi. Việc tôi và anh ly hôn chỉ còn là chuyện sớm hay muộn. Và rồi tôi cũng sẽ có lựa chọn tốt hơn thôi. Người đàn ông của tôi không thể là đồ bỏ đi được, ít nhất là không giống anh. Nếu tôi cần giúp đỡ thì tôi cũng sẽ tìm người đàn ông mà tôi muốn”.
“Ồ, em đã thích người khác rồi à?”, Lâm Chính trầm mặt, không biết tại sao mà anh lại cảm thấy rất bực bội.
“Đúng vậy”.
“Là ai?”
“Đó là người mà anh chỉ có thể ngưỡng vọng. Anh chắc chắn cũng đã từng nghe qua, đó là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa”, Tô Nhu khẽ cười.
“Chủ tịch Lâm sao?”, Lâm Chính sững sờ.
“Cả tỉnh Giang Thành đều biết chủ tịch Lâm đang theo đuổi tôi, thích tôi. Chỉ cần tôi gật đầu là sẽ được gả vào hào môn. Lâm Chính, anh là gì chứ, anh mau cầm tiền và rời đi đi”, Tô Nhu tỏ vẻ ghét bỏ.
“Em chưa từng gặp chủ tịch Lâm, sao có thể thích anh ta chứ”, Lâm Chính chau mày.
“Ai nói là tôi chưa từng gặp?”
“Chưa ai từng gặp thì đúng hơn”.
“Kể cả như vậy thì đã sao? Tôi thích anh ấy có tiền, có năng lực, thế nào, anh hài lòng chưa?”, Tô Nhu lạnh lùng nói.
“Em không phải là người phụ nữ thích vinh hoa”, Lâm Chính lắc đầu, nhìn tấm thẻ trong tay sau đó đặt lên bàn và thản nhiên nói: “Em chỉ muốn anh rời đi. Anh không ngốc, anh nhận ra được. Mặc dù anh không biết em đang gặp phải vấn đề gì nhưng vẫn là câu nói đó, nếu em cần thì có thể gọi cho anh”
Nói xong, Lâm Chính quay người đi ra khỏi phòng. Anh biết, có nói nữa cũng vô ích vì Tô Nhu đã quyết định rồi.
Cánh cửa mở ra, Trương Tinh Vũ và Tô Quang đang đứng dán tai vào cửa nghe ngóng. Thấy cửa mở, bọn họ vội vàng đứng thẳng người.
Tô Quảng ho khù khụ giấu đi vẻ lúng túng. Trương Tinh Vũ thì chỉ thẳng ra cửa: “Đi đi”. Lâm Chính không nói gì chỉ đi thẳng.
Cánh cửa phòng đóng lại, Tô Nhu ngồi phịch xuống giường. Một lúc sóc cô vùi đầu vào chăn và khóc nức nở.
“Con gái…”, Trương Tinh Vũ định bước vào nhưng thấy bộ dạng của Tô Nhu thì lại thôi.
“Mẹ, đóng cửa lại giúp con, con muốn yên tĩnh…”, Tô Nhu lau nước mắt nói giọng khàn đặc.
Trương Tinh Vũ đau xót nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ khép cửa lại. Tô Nhu khóc một lúc rồi lấy điện thoại gọi.
“Tô Nhu sao thế?”, đầu giây bên kia là một giọng nói già nua.
“Ông ngoại, cháu đã…đuổi anh ấy đi rồi. Cháu nghĩ anh ấy sẽ ngồi xe rời khỏi Giang Thành…”
“Vậy là được rồi. Đó là cách duy nhất. Chủ tịch Lâm không định lấy cháu, đây là chuyện nằm ngoài dự liệu của ông. Chủ tịch Lâm không thể giúp cháu thì cách duy nhất để Lâm Chính có thể sống sót được là để nói rời khỏi Giang Thành, cao chạy xa bay”.
“Ông ngoại, phía bên Quảng Liễu…thế nào rồi?”
“Ông nhận được tin nhà họ Khai và nhà họ Việt bắt đầu hành động rồi. Bọn họ không nuốt nổi cục tức này, sợ rằng sẽ nhanh chóng đưa người tới Giang Thành thôi…Tô Nhu, tình hình của cháu không được lạc quan cho lắm. Cháu thương lượng với bố mẹ tới chỗ ông tránh một thời gian.
“Cháu sẽ để bố mẹ đi trước’.
“Vậy còn cháu?”
“Cháu…cháu đi sau. Công ty mới bắt đầu,cháu không thể để lỡ cơ hội được”.
“Tô Nhu, cháu tưởng ông già nên hồ đồ đấy hả? Có phải cháu sợ liên lụy tới ông không?”
“Cháu…cháu không có ý đó. Ông ngoại, cháu chỉ là muốn phát triển tốt công ty”.
“Giờ là lúc nào rồi mà cháu còn nghĩ tới chuyện đó? Cháu điên rồi”.
“Ông ngoại, không có gì đâu ạ. Mặc dù chủ tịch Lâm không dự định lấy cháu nhưng trên danh nghĩa thì tập đoàn Dương Hoa vẫn có liên kết hợp tác với công ty cháu. Ông yên tâm. Nếu xảy ra chuyện, không giúp nhiều thì giúp ít, là đối tác, chắc chắn tập đoàn Dương Hoa sẽ ra tay. Ông yên tâm ạ”.