Chương 2591
“Sao lại như vậy được…”, khuôn mặt Tô Nhu có chút căng thẳng, mười ngón tay lại xoắn vào nhau.
“Tiểu Nhu, nếu em nói hết mọi chuyện ra, nói cho anh biết loại thuốc độc trên người em là gì, thì anh sẽ nói rõ ràng với Chủ tịch Lâm, chắc chắn anh ấy sẽ không truy cứu trách nhiệm của Cung Hỉ Vân. Nhưng nếu em cố chấp không nói, thì chắc chắn Cung Hỉ Vân sẽ phải chết. Cung Hỉ Vân ở bên em, chăm sóc em, mà em đối xử với cô ta như vậy sao? Em muốn lấy oán báo ơn sao?”, Lâm Chính đanh mắt nhìn Tô Nhu, lạnh lùng nói.
Đôi môi Tô Nhu không còn chút máu nào, cô ngập ngừng một lát, rồi nhỏ giọng nói: “Em… em không có ý đó…”
“Vậy thì xin cô hãy mở lòng từ bi, nói rõ sự thật ra đi”, Cung Hỉ Vân vừa khóc vừa nói.
Tô Nhu mím môi cúi đầu, đau khổ nói: “Thuốc độc này… tôi mới uống xong…”
“Ai đưa cho em?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Mẹ em… Trương Tinh Vũ!”.
“Gì cơ?”.
Lâm Chính mắt chữ A mồm chữ O.
“Trương.. Trương Tinh Vũ?”.
“Không thể nào! Bà ta là mẹ cô mà! Sao bà ta lại muốn đầu độc cô chứ?”, Cung Hỉ Vân kêu lên thất thanh.
“Đương nhiên không phải là mẹ tôi muốn đầu độc tôi, bà ấy đưa cho tôi là muốn tôi lén lút cho Chủ tịch Lâm uống”, Tô Nhu ngẩng đầu lên, đôi mắt bị băng kín nhìn hai người bọn họ.
Cung Hỉ Vân ngẩn người.
Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, siết chặt nắm tay.
“Mấy ngày trước, bố mẹ nhận được một lời đe dọa đến tính mạng. Có người gửi cho bọn họ một cái bọc, trong bọc đó có một ngón tay và một viên thuốc độc đặc chế. Người gửi cái bọc này yêu cầu mẹ gửi thuốc cho em, để em đầu độc Chủ tịch Lâm. Em không thể không làm, bởi vì ngón tay trong cái bọc này… là của ông ngoại em”, Tô Nhu run giọng nói.
“Trương Trung Hoa?”.
“Người gửi cái bọc nói, nếu em không thể khiến Chủ tịch Lâm uống viên thuốc độc này, thì cả nhà ông ngoại em, và bố mẹ em đều phải chết. Nhưng… Chủ tịch Lâm có ơn với em, em không thể làm chuyện vong ơn bội nghĩa như vậy được, thế nên em chỉ có thể chết, chỉ có em chết mới thôi!”.
Tô Nhu khóc nức nở, cả người nằm sấp xuống giường đầy tuyệt vọng. Cô khóc ra cả máu, băng vải quấn quanh mắt cũng lập tức bị nhuộm đỏ…
Lâm Chính nghe thấy thế thì lửa hận ngút trời.
Thực ra, việc Tô Nhu tự sát là một lựa chọn rất ngu xuẩn.
Bởi vì cho dù cô có chết, thì cũng chưa chắc đối phương sẽ tha cho Trương Tinh Vũ, Tô Quảng và người nhà họ Trương.
Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
Cô không muốn hại Chủ tịch Lâm.
Cô không muốn lấy oán báo ơn, làm hại ân nhân đã nhiều lần kéo cô từ vách núi trở lại.
Thế nên cô chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.
Lựa chọn cái chết cho bản thân.
Nhưng đây là chuyện rất vô nghĩa.
Cái chết của cô không giải quyết được bất cứ vấn đề nào.