Chương 2597
“Chủ tịch, nếu giờ cậu định tới thế gia Nam Cung thì có khả năng là sẽ hơi rắc rối”.
“Tại sao?”
“Lúc này thế gia Nam Cung đã bế quan tỏa cảng, người ngoài không vào được. Bọn họ đang chuẩn bị đại hội kén rể. Giờ cậu tới đó đánh nhau một trận chưa chắc đã lấy được thuốc”, người đàn ông lắc đầu.
“Ý của ông là gì?”
“Đại hội kén rể của thế gia Nam Cung đã được truyền bá đi khắp nơi. Lúc này có không ít người tới thành phố Nam Xuyên. Tôi cảm thấy chúng ta có thể chờ đợi, đợi đến ngày mốt cũng chưa muộn. Tới khi đó chúng ta có thể vào trong một cách thuận lợi mà còn biết rõ thuốc sẽ đặt ở đâu, hành động sẽ thuận lợi hơn nhiều”, người đàn ông trả lời.
“Có lý”.
Lâm Chính nhìn đồng hồ rồi lại nhìn về phía máy bay: “Cũng may người của tôi vẫn chưa tới. Như vậy tôi đợi thêm một ngày cũng được”.
“Chủ tịch. Tôi đã cho người đi thăm dò những thông tin về sự việc kén rể lần này của thế gia Nam Cung rồi. Một khi có phát hiện gì mới thì sẽ lập tức thông báo. Cậu không cần lo lắng. Chắc cậu cũng mệt rồi, tôi đã sắp xếp nơi ở, cậu đi ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi ạ”, người đàn ông cúi người.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
Chiếc xe lái tới một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố Nam Xuyên. Người đàn ông tên là Tạ Mã Chương, là thuộc hạ của Mã Hải, vô cùng trung thành với ông ta. Từ lúc Dương Hoa đối đầu với thế gia Nam Cung thì Tạ Mã Chương được Mã Hải cử tới đây.
Dù ban đầu không biết vị trí của thế gia Nam Cung ở đâu nhưng nhờ các nguồn thông tin nên Mã Hải đã cử người thân cận của mình tới thành phố Nam Xuyên để thu thập thêm tin tức.
Trên tầng hai, nhân viên bày đổ ăn ra bàn, Lâm Chính bắt đầu ăn không chút khách khí.
Lúc này, điện thoại đổ chuông. Lâm Chính vừa ăn vừa nghe máy, lúc sau anh quay qua nói: “Tạ Mã Chương, đặt giúp tôi thêm vài phòng nữa”.
“Vâng chủ tịch, xin hỏi bao nhiêu người ạ?”
“Nếu hai người một phòng thì sắp xếp cho tôi 4000 phòng đi”, Lâm Chính nói.
“Cái gì ạ?”, Tạ Mã Chương nín thở, tưởng mình nghe nhầm.
“Chủ tịch…bốn…nghìn phòng sao? Sao nhiều vậy?”
“Sao? Có vấn đề gì à?”
“Không ….có …gì nhưng phải thuê thêm vài khách sạn nữa thôi ạ”.
“Ông đi sắp xếp đi, tối nay cần dùng tới”.
“Vâng chủ tịch”, Tạ Mã Chương cười khổ, lập tức quay người đi chuẩn bị.
Lâm Chính tiếp tục ăn. Anh vội về Giang Thành nên đã mười mấy tiếng không được ăn gì rồi, giờ phải bồi bổ thôi. Tuy nhiên nết ăn của anh vẫn vô cùng nho nhã.
Khoảng mười phút sau.
Rầm! Cánh cửa bị đẩy bật ra. Một thuộc hạ của Tạ Mã Chương bước vào.
“Chủ tịch, không hay rồi. Sếp Tạ bị đánh rồi”.
“Hả?”
Lâm Chính chau mày, đặt ly rượu xuống và thản nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Chủ tịch, sếp Tạ vừa tới quầy lễ tân nói là bao cả khách sạn, sau khi trả tiền và nhận hóa đơn thì có một đám người xông vào cũng muốn bao trọn chỗ này. Người quản lý nói là sếp Tạ đã bao trước rồi, thế là đám người kia ép sếp Tạ phải nhường lại cho họ. Sếp Tạ không chịu, bọn họ liền ra tay! Chủ tịch, cậu mau đi xem xem”, người này cuống lên nói.