Chương 2607
Người đàn ông cau mày, áp lực tăng gấp đôi.
“Đây có lẽ là hộ vệ của tôi!”
Lâm Chính lại mở sách ra, bình tĩnh nói: “Muốn lấy đầu của tôi thì trước tiên phải đánh bại anh ta!”
“Hừ!”
Người đàn ông không hề sợ hãi, quát một tiếng rồi lao về phía trước.
Lâm Chính không muốn lúc nào cũng có hộ vệ đi theo bên cạnh nên đã dặn dò Lưu Mã rút hết hộ vệ xung quanh.
Tuy nhiên, người này lại không phải là người mà Lưu Mã có thể chỉ huy.
Anh ta là ảnh ngự chỉ nghe theo mệnh lệnh của Đông Hoàng Thần Quân!
Là nhân vật đời này chỉ có nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ Đông Hoàng Thần Quân!
Tổng cộng có bảy người.
Kể từ khi Lâm Chính chính thức kế nhiệm vị trí giáo chủ của Đông Hoàng Giáo, họ đã âm thầm bảo vệ Lâm Chính.
Tuy nhiên, lần này chỉ có sáu người theo Lâm Chính đến thành phố Nam Xuyên.
Đội trưởng của ảnh ngự, cũng là đại ca của họ, vì chuyện của giáo chủ cũ mà nằm liệt trên giường, đã lâu không thể động đậy.
Khi người thứ ba trong đội ảnh ngự âm thầm bước ra, năm ảnh ngự khác cũng quay lại từ bên ngoài, tiếp cận căn phòng.
Người đàn ông âm thầm chiến đấu vài chiêu, lập tức ý thức được khí tức đáng sợ xung quanh, hắn chợt hiểu ra mình đã rơi vào vòng vây.
Đột nhiên sáu cao thủ cực kỳ đáng sợ xuất hiện, cho dù người đàn ông có bản lĩnh thông thiên cũng không dám làm gì nữa.
Phải rút lui ngay lập tức, nếu không sẽ chết thảm ở đây!
Sắc mặt người đàn ông hết sức căng thẳng, không dám do dự, xoay người định bỏ chạy từ cửa sổ.
Nhưng vừa đến gần cửa sổ, một bóng người như ma quỷ bỗng lao thẳng tới, đấm mạnh vào lồ ng ngực hắn.
Người đàn ông sững sờ, vội vàng giơ tay ra chống đỡ.
Rầm!
Cơ thể hắn lập tức bị đánh bay, nặng nề ngã xuống bàn.
Rầm!
Chiếc bàn đọc sách vỡ tung.
Người đàn ông vô cùng nhếch nhác, lồ ng ngực lõm xuống một lỗ, miệng không ngừng phun ra máu.
Hắn cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau kịch liệt vội vàng đứng lên, định chạy trốn lần nữa.
Nhưng vừa đứng dậy, đã thấy sáu người mặc áo giáp đen kịt bao vây lấy hắn như sáu cây cột trụ.
Lần này, hắn có mọc thêm cánh cũng khó thoát.
“Anh tên là gì?”, Lâm Chính ngồi trên ghế, vừa khoanh chân đọc sách vừa hỏi.
Anh không thèm liếc nhìn người đàn ông đó.
Không có hứng thú!
“Thê Sinh”, người đàn ông trả lời với khuôn mặt không chút biểu cảm.