Chỉ mấy chữ đơn giản đã khiến đám Phó Vũ và tên tóc xanh há hốc miệng.
Sắc mặt bọn họ đầy kinh hãi, ai nấy dụi mắt, ngoáy tai, tưởng mình gặp ảo giác.
"Chú hai, chú… chú đang làm gì vậy? Sao chú lại cúi đầu trước thằng khốn này?", tên tóc xanh ôm khuôn mặt sưng vù, run rẩy hỏi.
Câu này suýt nữa dọa chết ông hai Liễu.
Ông ta không phải là đồ ngốc, nhìn thấy đám người Phó Vũ dàn trận, lại nhìn thấy vết thương trên mặt cháu mình, cộng thêm Lâm Chính đang yên đang lành gọi ông ta đến đây. Xâu chuỗi mọi việc lại thì ông ta đã hiểu được bảy tám phần.
Lẽ nào…
Chết rồi!
Lần này nhà họ Liễu chết cả lũ với nhau rồi…
Thằng ngu này… đắc tội với cậu Lâm?
Ông hai Liễu túa mồ hôi lạnh, trong lòng chỉ muốn băm vằm tên tóc xanh.
Vốn dĩ ông ta và Chủ tịch Lâm đã có mâu thuẫn, lại thêm thời gian này thế giới ngầm của Giang Thành có cuộc thanh tẩy lớn, đang trong giai đoạn đặc biệt. Ngày nào ông ta cũng như đi trên băng mỏng, vô cùng thận trọng, chờ quy phục Chủ tịch Lâm, để giữ được chút thế lực nhà họ Liễu, như vậy ít nhất sau này nhà họ Liễu vẫn có thể tiếp tục kiếm sống ở Giang Thành.
Nhưng không ngờ… thằng cháu vô tích sự này lại gây chuyện, chọc vào Chủ tịch Lâm?
Ông hai Liễu nổi giận đùng đùng, xông tới, đạp mạnh vào đầu gối tên tóc xanh.
"Ui da!".
Tên tóc xanh kêu lên đau đớn, quỳ khuỵu xuống đất, ông hai Liễu không chút khách sáo, lại giơ tay lên tát hắn như điên.
Bốp bốp bốp bốp bốp!
Tiếng tát vang lên dày đặc như tiếng mưa.
Chưa đầy mười giây, mặt tên tóc xanh đã sưng vù lên.
"Ơ…"
"Ông hai, ông làm gì vậy?".
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
"Chú hai, cháu là cháu của chú, chú… sao chú lại vô duyên vô cớ đánh cháu chứ?", tên tóc xanh ấm ức nói.
"Tao hỏi mày, có phải mày đắc tội với Chủ tịch Lâm không?", ông hai Liễu tức giận hỏi.
"Chủ… Chủ tịch Lâm? Chủ tịch Lâm cái gì chứ?", tên tóc xanh ngớ ra.
Phó Vũ, cô gái tóc ngắn và đám Bàn Tử ở bên kia thì giật thót trong lòng, đồng loạt quay sang nhìn Lâm Chính.
Chủ tịch Lâm? Lẽ nào là chỉ người này?
Không ai giải đáp câu hỏi của bọn họ.
Về phần ông hai Liễu, lúc này ông ta cũng không muốn phân rõ trắng đen thị phi gì nữa, cứ thế giơ nắm đấm lên bắt đầu đánh tên tóc xanh.
Nếu đánh nhầm thì coi như tên tóc xanh xui xẻo, bị đánh oan một trận, nhà họ Liễu không bị tổn thất gì.
Nếu đánh đúng… nói không chừng có thể cứu vớt được nhà họ Liễu!
Ông hai Liễu nghĩ đến đây lại càng đánh hăng hơn.
Tên tóc xanh kêu lên thảm thiết, những người ở bên cạnh nghe mà kinh hồn táng đảm, nổi cả da gà.
Tuy dáng vẻ của hắn vô cùng thê thảm, nhưng trên thực tế chỉ là vết thương ngoài da. Ông hai Liễu cũng là người của vùng xám, biết chút quyền cước, biết đánh vào đâu sẽ không để lại di chứng. Ông ta làm vậy chỉ là ra vẻ trước mặt Lâm Chính mà thôi.
Chỉ có điều…
Tên tóc xanh bị đánh thê thảm như vậy, nhưng từ đầu đến giờ Lâm Chính không nhìn lấy một cái, lại càng không ngăn cản, thái độ không liên quan gì đến mình.
Ông hai Liễu lén nhìn anh, trong lòng thầm kêu khổ.
Lâm Chính không lên tiếng, ông ta cũng không dám dừng tay.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù những chỗ ông ta đánh không phải là vị trí chí mạng, thì cũng có thể đánh chết người.
Nắm đấm đánh vào thịt, thịt còn có thể bình an vô sự sao?
Đến nước này, ông hai Liễu chỉ đành nháy mắt ra hiệu cho đám Phó Vũ.
Phó Vũ có chút tức giận, thầm hừ một tiếng, không thèm lên tiếng ngăn cản.
Đám Bàn Tử thì hiểu ý, lập tức xông tới kêu lên: "Chú hai, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đánh nữa là chết người đấy!".
"Phải đấy chú hai, đánh thế là đủ rồi, tóc xanh biết sai rồi".
"Chú hai, tóc xanh cũng không cố ý, chú tha cho cậu ấy lần này đi".
Mấy người bước tới khuyên can.
Ông hai Liễu lại đá cho tên tóc xanh mấy cái nữa mang tính tượng trưng, tuy mấy cú đá này nhìn thì rất mạnh, nhưng lực đá vào người hắn lại rất nhẹ. Tên tóc xanh hiểu ý của chú mình, cũng giả vờ kêu lên oai oái.
"Ranh con, sau này còn để tao phát hiện mày tác oai tác quái, gây chuyện khắp nơi, xem tao có đánh gãy hai chân mày không!".
Ông hai Liễu tức giận nói, sau đó xoay người, cúi người nói với Lâm Chính đang dựa vào lan can hút thuốc: "Cậu Lâm, thực sự rất xin lỗi, cháu tôi mạo phạm đến cậu, tại đây tôi gửi lời xin lỗi đến cậu, tôi cũng đã dạy dỗ nó rồi, cậu xem…"
"Ông bảo tôi xem cái gì?", Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, mặt không cảm xúc hỏi.
Tim ông hai Liễu đập thình thịch, cố nặn ra nụ cười, nói: "Cậu đại nhân đừng chấp tiểu nhân, súc sinh, còn không qua đây xin cậu Lâm tha cho một mạng đi?".
Tên tóc xanh nghe thấy thế, liền ôm khuôn mặt sưng vù bước tới, lúng búng không rõ nói: "Xin lỗi Chủ tịch Lâm, vừa rồi… là tôi mạo phạm anh, xin anh hãy tha thứ cho tôi…"
Mồm thì nói vậy nhưng sâu trong mắt tên tóc xanh vẫn ngập tràn sự không cam lòng và oán hận.
"Tha thứ? Nếu tôi không tha cho cậu thì phải làm sao đây?", Lâm Chính bất ngờ hỏi.
Anh vừa dứt lời, những người có mặt đều giật thót trong lòng.
"Cậu Lâm, việc này…", vẻ mặt ông hai Liễu cũng không được tự nhiên.
"Ông hai Liễu, hình như trước kia chúng ta có thù nhỉ?", Lâm Chính bình thản nói.
"Trước kia là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, tôi đã nói rõ tình hình với cô Cung Hỉ Vân, cũng cảm thấy rất áy náy và hối hận về những hành động ngu muội trước đây, mong cậu Lâm có thể cho tôi một cơ hội nữa", ông hai Liễu vội vàng nói.
"Cơ hội phải do bản thân tự nắm lấy", Lâm Chính lại châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, nói: "Đáng tiếc ông không biết trân trọng".
Ông hai Liễu như ngừng thở, sắc mặt trắng bệch.
"Ông hai Liễu, ông biết tôi là ai không?", Lâm Chính hỏi.
"Biết… tôi biết… Cậu là Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa!", ông ta vội cúi đầu.
Câu này khiến đám Phó Vũ như bị sét đánh ngang tai.
Khi nghe thấy ba chữ "Chủ tịch Lâm", tuy rất nhiều người đang thầm đoán xem liệu đây có phải là Chủ tịch Lâm trong lời đồn hay không, nhưng lúc tận tai nghe thấy, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.
"Hóa ra anh ta thực sự không phải là một kẻ nghèo kiết xác!", cô gái tóc ngắn lẩm bẩm, trong lòng vô cùng hối hận.
So với Chủ tịch Lâm thì Phó Vũ là cái thá gì chứ…
Sắc mặt Phó Vũ cũng vô cùng khó coi.
"Nếu ông biết tôi là Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa, thì hẳn là biết tôi biết chút y thuật, hiểu rất rõ về cấu tạo cơ thể người. Ông giở mấy trò khôn vặt trước mặt tôi, không cảm thấy nực cười sao?", Lâm Chính nói.
Ông hai Liễu nghe thấy thế thì biến sắc.
Đúng vậy.
Chủ tịch Lâm biết y thuật mà!
Sao có thể không nhìn ra ông ta đánh giả vờ chứ? Sao có thể không nhìn ra vết thương trên người tên tóc xanh này chỉ là vết thương ngoài da, nghỉ dưỡng một thời gian là sẽ hồi phục chứ?
"Chủ tịch Lâm, tôi…", ông hai Liễu còn định giải thích, nhưng không biết nên nói gì.
"Tôi nói rồi, tôi đã cho ông cơ hội, Lâm Chính tôi cũng không phải loại người nhỏ nhen hẹp hòi. Nếu tôi muốn tính món nợ trước đây với ông, thì sẽ chờ đến tận bây giờ sao? Đáng tiếc là biểu hiện của ông hôm nay khiến tôi quá thất vọng", Lâm Chính lắc đầu.
Câu này lập tức khiến ông hai Liễu như rơi xuống hầm băng, lạnh đến thấu xương.
"Về đi, về đi!", Lâm Chính phẩy tay, nói.
Cơ thể ông hai Liễu bỗng lảo đảo, không còn đứng vững nữa.
"Họ Lâm kia, mày đừng ức hiếp người quá đáng!", Phó Vũ ở bên này ngứa mắt lắm rồi, lập tức ra mặt kêu lên.
Lâm Chính hơi ngoảnh sang nhìn hắn.
"Câm miệng!", ông hai Liễu cuống lên.
"Ông hai Liễu, ông sợ anh ta, nhưng tôi không sợ!", Phó Vũ cười khẩy, khinh bỉ nói: "Anh nuôi tôi là Khổ Long, là bá chủ số một Giang Thành. Anh ta chỉ là một thằng bán thuốc, sao tôi phải sợ anh ta chứ?".
"Cậu…", ông hai Liễu tức giận không nói nên lời, một lúc sau mới chỉ vào Phó Vũ, tức giận nói: "Thằng ngu! Đúng là một thằng ngu! Cậu tưởng Khổ Long sẽ giúp cậu sao? Khổ Long cũng xong đời rồi kia kìa!".
Ông ta vừa dứt lời, Phó Vũ hơi sửng sốt.
"Ông hai Liễu, ý ông là sao? Tôi nói cho ông biết, tôi nể mặt ông là chú hai của tóc xanh nên mới khách khí với ông, ông nghĩ ông là cái thá gì chứ? Tôi mà nói với anh nuôi tôi, thì ông không được yên thân đâu!", Phó Vũ hừ lạnh.
Ba ông trùm của Giang Thành là Xương Bá, Cung Hỉ Vân và Khổ Long chia đều quản lý Giang Thành, tuy ông hai Liễu cũng lăn lộn ở khu vực này, nhưng so với ba người này thì còn kém quá xa.
Dù sao Phó Vũ chỉ là một sinh viên, tin tức không nhanh nhạy, hoàn toàn không biết rằng Giang Thành đã đổi chủ, nên vẫn chưa biết tin Khổ Long đã gặp chuyện.