Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2625



Chương 2625

“Tôi nói là thế gia Nam Cung của các anh cũng chỉ được đến thế thôi! Tai anh không được bình thường sao?”.

Lâm Chính ngồi xuống ghế, thuận miệng đáp.

Lâm Chính vừa dứt lời, Nam Cung Mạc Phi bỗng giơ tay lên, vả mạnh vào mặt anh.

Định dạy cho Lâm Chính một bài học giống như An Viên.

Nhưng lần này, khi bàn tay của hắn còn chưa chạm vào mặt Lâm Chính.

Pặp!

Một bàn tay bỗng túm lấy cổ tay Nam Cung Mạc Phi, ngăn cản cái tát này giữa không trung.

“Cái gì?”.

Không ít người kêu lên kinh ngạc.

Nam Cung Mạc Phi lạnh lùng nhìn chủ nhân của bàn tay kia, đó là Lưu Mã!

“Khốn kiếp!”.

“Ông làm cái gì thế hả?”.

“Buông cậu chủ ra!”.

Người của thế gia Nam Cung xông tới.

“Nếu ông dám động đến một sợi tóc của cậu chủ nhà tôi, thì chúng tôi sẽ băm vằm ông, khiến ông chết không toàn thây!”.

Quản gia Nam Cung lạnh lùng nói với Lưu Mã.

“Hừ, một thế gia Nam Cung nhỏ bé mà ghê gớm quá nhỉ? Được! Tôi đứng đây này, để tôi xem các ông khiến tôi chết không toàn thây như thế nào!”, Lưu Mã không có vẻ gì là sợ hãi, còn lớn tiếng cười, nhìn mọi người xung quanh với ánh mắt ngạo mạn.

Điều này đã hoàn toàn chọc giận người của thế gia Nam Cung.

Ánh mắt Nam Cung Mạc Phi lộ vẻ dữ tợn, nắm tay hắn siết chặt, chuẩn bị ra đòn.

Nhưng đúng lúc này, Nam Cung Mộng bỗng đứng dậy.

“Tất cả dừng tay!”.

Ai nấy ngạc nhiên.

“Gia chủ!”.

Quản gia vội vàng đứng thẳng người lên.

“Bố, bao nhiêu khách khứa đang nhìn vào, chúng ta không thể để mất mặt được”, Nam Cung Mạc Phi nhỏ giọng nói.

Thực ra hắn còn hận người này hơn cả Nam Cung Vân Thu, bởi vì dù sao Thê Sinh cũng chết trong tay anh.

Nam Cung Mộng không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Chính đang ngồi ở ghế.

Ai cũng nhìn ra được Lưu Mã chỉ là tùy tùng của anh, anh mới là chính chủ.

Giờ phút này, mọi người mới đánh giá kĩ người được xếp ở ghế cuối này.

Nam Cung Mộng nhìn rất chăm chú, chỉ có điều người này đeo mặt nạ, nên ông ta cũng không biết anh có thân phận gì.

Hình như Nam Cung Mộng bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, ánh mắt ông ta đanh lại, nhìn chằm chằm vào ngón tay của Lâm Chính.

Chỗ đó có một chiếc nhẫn.