Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2677



Chương 2677

Đánh thì không đánh lại được, mà lại không được nhận thua, thì phải làm sao? Đành phải cãi cùn, đổi trắng thay đen thôi!

“Mặc dù anh và tôi đang quyết đấu kén rể nhưng anh học lén công pháp của nhà Nạp Lan, tội không thể tránh. Người như anh, tôi phải đưa về thế gia Nạp Lan. Người đâu, lôi người này đi”, Nạp Lan Thiên phất tay, quát lớn.

“Vâng thưa cậu!”, đám đông gào lên và lao về phía Lâm Chính.

“Hả?”, An Viên thất kinh. Hiện trưởng trở nên hỗn loạn.

“Gia chủ Nam Cung! Nạp Lan Thiên ngang nhiên làm loạn ở đại hội, lẽ nào ông không ngăn lại sao? Sự uy nghiêm của ông còn đâu?”, Bích Trân vội vàng kêu lên.

Nam Cung Mộng mặc dù định bắt Bích Trân nhưng lời của cô ấy đúng là có lý. Thế là ông ta nhìn Nạp Lan Thiên.

“Gia chủ Nam Cung. Bố tôi nói rồi, bức Cửu Nhai Ngọc Điêu đó bố tôi đồng ý tặng ông”, Nạp Lan Thiên ngẩng đầu nhìn Nam Cung Mộng.

Nam Cung Mộng nín thở, vội vàng lên tiếng: “Cậu nói…thật chứ?”

“Ý của gia chủ Nam Cung là gì vậy? Nạp Lan Thiên tôi trước giờ nói một là một mà”, Nạp Lan Thiên hừ giọng.

Nam Cung Mộng cười ha ha, ông ta lập tức gật đầu: “Được, được lắm! Nếu Nạp Lan công tử đã có thành ý coi thế gia Nam Cung là bạn thì tôi cũng không thể phụ lòng cậu được! Người đâu!”

“Thưa ông”, người quản gia vội bước lên.

“Đi! Giúp Nạp Lan công tử, bắt kẻ phá vỡ quy tắc của đại hội, học lén Nạp Lan tuyệt học kia lại”, Nam Cung Mộng chỉ về phía Lâm Chính.

“Vâng!”, đám đông đáp lại.

Những người khác bàng hoàng. Nam Cung Mộng đã đứng về phía Nạp Lan Thiên như vậy đấy à?

Cửu Nhai Ngọc Điêu rốt cuộc là bảo bối quý giá tới mức nào mà khiến thái độ của Nam Cung Mộng quay ngoắt 180 độ như thế chứ?

Cùng với mệnh lệnh của Nam Cung Mộng, các cao thủ của thế gia Nam Cung xông lên bao vây Lâm Chính.

Tình thế thay đổi đột ngột. Nếu cao thủ của thế gia Nam Cung đã nhúng tay vào thì dù người họ Lâm kia có mạnh cũng không thể chống lại được. Hai nắm đấm sao đấu lại được bốn nắm đấm chứ!

“Lâm Chính”, Bích Trân kêu lên.

“Xong rồi. Lần này xong thật rồi. Chúng ta chết chắc rồi”, An Viên run rẩy bất an.

“Gia chủ! Như vậy có phải là hơi mạo phạm không ạ?”

Một nguyên lão nhà Nam Cung thấy vậy bèn nói nhỏ: “Người này là người của Đông Hoàng Giáo! Nếu như chúng ta và nhà Nạp Lan chèn ép họ thì chẳng phải sẽ đắc tội với Đông Hoàng Giáo sao? Tới khi đó sợ rằng sẽ càng phiền phức hơn!”

“Ông nghĩ nhiều rồi đấy. Thái độ của tôi đối với Đông Hoàng Giáo là có thể là bạn thì là bạn. Nếu như không thể thì cũng không cần phải lo lắng”, Nam Cung Mộng thản nhiên nói, ánh mắt đầy vẻ tự tin.

“Gia chủ, ý của ông là…”

“Mọi người phải biết rõ, hiện tại Đông Hoàng Giáo vẫn đang chia năm xẻ bảy. Người này tuy bất phàm nhưng cùng lắm cũng chỉ quản lý một vài phe phái trong Đông Hoàng Giáo thôi. Vậy thì có gì phải bận tâm. Lẽ nào chúng ta phải nể mặt?”, Nam Cung Mộng khẽ cười.

Đám đông lẳng lặng gật đầu.

“So với Đông Hoàng Giáo thì thế gia Nạp Lan ưu tú hơn nhiều. Đại hội hôm nay vốn là chuẩn bị cho Nạp Lan Thiên, sao chúng ta có thể thay đổi kế hoạch được”.