Chương 2701
Đám đông bàng hoàng. Lâm Chính cũng ngây người. Hành động đó khiến cho khí tức của Nam Cung Thống bắt đầu thay đổi. Chưa tới ba giây, khí tức của ông ta đã bộc phát tới một mức độ khủng khiếp.
“Đây là cấm thuật!”, Kim Thế Minh nhận ra, bèn kêu lên.
Dứt lời, cả hiện trường chấn động.
Cấm thuật! Là võ thuật mà tất cả những người luyện võ trong giới võ đạo đều mặc nhiên thừa nhận không được thi triển.
Võ thuật Hoa Quốc vô cùng tinh thâm, loại công pháp nào cũng có nên đương nhiên cũng tồn tại những loại tà môn oai thuật.
Có những người vì muốn theo đuổi võ đạo tối cao mà không từ thủ đoạn, dùng những hình thức tàn nhẫn để luyện võ. Võ kỹ loại này vi phạm đạo đức luân lí, thường bị người ta cấm học. Võ thuật mà Nam Cung Thống đang sử dụng chính là cấm thuật.
“Cấm thuật?”
“Chuyện gì vậy?”
“Người của thế gia Nam Cung lại học cấm thuật sao?”
“Đúng là hết chỗ nói”.
Đám đông kinh hãi. Họ cảm thấy bất bình. Một vài trưởng tộc của các gia tộc không nhịn được nữa, lập tức hét lên: “Kim trang chủ! Nam Cung Thống đã dùng cấm thuật gì vậy? Ông có biết không?”
Nếu mà cấm thuật mà Nam Cung Thống sử dụng đủ tiêu chuẩn thì bọn họ có thể liên minh các gia tộc lại tiến hành trừng phạt thế gia Nam Cung. Đương nhiên, mọi sự trừng phạt đều có lợi cho họ nên là họ rất quan tâm.
Kim Thế Minh nhìn chăm chăm Nam Cung Thống rồi lắc đầu: “Cấm thuật của ông ta…vẫn chưa tới mức bị trừng phạt. Bởi vì cấm thuật này thông qua việc hành hạ bản thân tu luyện mà thành chứ không phải dùng cơ thể của người khác. Nếu tôi không nhầm thì đây chính là Bát Môn Độn Giáp Công”.
“Đúng vậy”.
Nam Cung Thống lên tiếng: “Đây đúng là Bát Môn Độn Giáp Công, là cấm thuật mà tôi học được khi ở trong cấm địa của tổ tiên”.
“Chú…”, Nam Cung Mộng ý thức được điều gì đó bèn hét lên.
Nam Cung Thống nói tiếp: “Nhiều năm trước, tôi luyện công chẳng may bị tẩu hỏa nhập ma, nội khí đại loạn khiến lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nặng. Trong một đêm mà nôn ra gần hết máu trong cơ thể. Lúc đó người trong gia tộc cho rằng tôi không sống thêm được bao lâu nữa. Bản thân tôi cũng nghĩ như vậy nên đã tới cấm địa trước chờ chết. Thật không ngờ ở trong cấm địa tôi đã phát hiện ra kỳ học Bát Môn Độn Giáp do tổ tiên để lại. Bát Môn Độn Giáp cần sử dụng ngoại lực phá vỡ bát môn, sử dụng phương thức tự hành hạ bản thân để tu luyện, cực kỳ ghê tởm. Khi đó tôi cũng coi như mình sắp chết nên cũng chẳng bận tâm, thật không ngờ lại tu luyện thành công. Đúng là tạo hóa”.
Nam Cung Mộng nghe thấy vậy thì vui mừng: “Chú, thật không ngờ chú còn có trải nghiệm như vậy nữa. Chẳng trách vẫn còn sống. Cấm thuật là công thuật thông thiên địa, vậy thì có phải là chú có thể dựa vào công thuật này để đánh bại thần y Lâm không?”
“Để xem trong nửa tiếng đồng hồ tôi có giết được cậu ta không?”, Nam Cung Thống thản nhiên nói: “Nếu trong nửa tiếng mà không làm được thì hết cơ hội”.
Nửa tiếng sao? Người nhà Nam Cung bàng hoàng.
“Ý của chú là…”, Nam Cung Mộng vội vàng hỏi. Không đợi Nam Cung Thống trả lời thì Kim Thế Minh đã lên tiếng.
“Bởi vì sau nửa tiếng thì chú của ông cũng chết”.
Người nhà Nam Cung thất sắc.
“Kim Thế Minh! Ý của ông…là gì?”