Chương 2731
Vụt! Một đường sáng lạnh ngắt phóng tới. Cánh tay mà kẻ kia vừa lao ra đã bị tia sáng đâm xuyên, cả cánh tay văng ra ngoài, rơi xuống đất.
Kẻ này ôm lấy tay mình gào thét và vội lùi lại. Những kẻ khác định lao lên thì giờ sợ tới mức hồn bay phách tán. Họ vội lùi về phía sau.
Tới khi mọi người nhìn rõ thì mới phát hiện xung quanh Lâm Chính trống không, chẳng có ai cả. Bóng đen khi nãy…đã biến mất dạng.
“Ma!”, có người kêu lên.
“Không phải!”
Quan Uy đứng bật dậy nhìn Lâm Chính. Một lúc sau ông ta biết được điều gì đó bèn hừ giọng: “Chẳng trách thần Y Lâm không coi ai ra gì, xem ra cậu có cao thủ hộ thân nhỉ. Là chúng tôi nhìn lầm người rồi”.
“Còn gì muốn chỉ giáo không?”, Lâm Chính hờ hững hỏi lại.
Quan Uy siết chặt nắm đấm, đôi mắt hừng hực chiến ý. Ông ta nhìn người vừa bị chặt đứt cánh tay bên cạnh và càng cảm thấy oán hận hơn.
Thế nhưng cuối cùng ông ta vẫn nhẫn nhịn. Quan Uy không xốc nổi. Ông ta có thể loáng thoáng nhìn ra thủ đoạn của tàn ảnh vừa rồi. Bọn họ không phải là đối thủ của đối phương. Nếu ra tay thì chắc chắn sẽ mất mạng như chơi.
“Thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm, quả nhiên bất phàm, hôm nay tôi được lĩnh giáo rồi”.
Quan Uy hít một hơi thật sâu, đứng dậy nói: “Nếu đã vậy thì tôi không làm phiền cậu nữa! Cáo từ”.
Nói xong, ông ta đưa người rời đi.
“Từ từ đã!”, Lâm Chính đột nhiên hét lên.
Quan Uy khựng bước, quay đầu nhìn anh: “Thần y Lâm còn gì chỉ giáo sao?”
“Quan Uy! Nhà họ Quan các người tới Huyền Y Phái của tôi đòi người, nói đến là đến, nói đi là đi như thế à? Các ông coi Huyền Y Phái là nơi nào thế?”, Lâm Chính điềm tĩnh hỏi.
“Thần y Lâm. Tôi dùng vật đổi người, là do cậu không chịu. Vụ giao dịch của chúng ta là thuận mua vừa bán, còn không được thì thôi. Lẽ nào cậu định làm càn?”, Quan Uy trầm giọng.
“Vậy tại sao vừa rồi người của ông làm càn ông không ngăn lại?”.
Lâm Chính nhìn chăm chăm ông ta.
Sắc mặt Quan Uy trở nên mất tự nhiên:“Cậu định thế nào!”
“Tôi muốn ra uy”, Lâm Chính đứng dậy, thản nhiên đáp lại.
“Ra uy sao?”
Cả căn phòng hết hồn. Quan Uy cũng biết ý của Lâm Chính là gì. Thông tin Nhan Khả Nhi xuất thân từ thôn Dược Vương đã vô tình truyền đi khắp nơi. Thế lực từ các nơi đang nhắm vào cô ấy, ai cũng muốn có được cô gái này để có thể lôi kéo được thôn Dược Vương.
Chắc chắn Quan Uy không phải là người đầu tiên tới đòi người. Nên Lâm Chính đành phải ra uy. Anh muốn cảnh cáo những người có ý định với Nhan Khả Nhi để họ từ bỏ ý định này đi.
Anh đang muốn giết gà dọa khỉ!
Quan Uy chau mày, lẳng lặng nhìn xung quanh và nói: “Thần y Lâm! Thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện, đều do tôi cả. Tôi đã không kịp thời ngăn họ lại. Tôi có thể xin lỗi, nhưng lấy đây làm lý do để làm khó chúng tôi thì hơi quá rồi đấy. Nhà họ Quan chúng tôi không dễ ức hiếp đâu”
“Vậy tôi thì dễ bị ức hiếp phải không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Vậy cậu muốn thế nào? Giết sạch chúng tôi chắc?”, Quan Uy bực mình.
“Giết sạch thì không cần. Mỗi người phế một cánh tay là đủ rồi”