Chương 2748
Lâm Chính chau mày, quay lại nhìn. Hóa ra là Lưu Mãn Yến – dì của Tô Dư.
Lưu Mãn Yến là em gái của Lưu Mãn San, nhỏ hơn bà ta tầm chục tuổi, trông khá giống Lưu Mãn San hồi trẻ.
Bên cạnh Lưu Mãn Yến là Lưu Đại Bưu, bác của Tô Dư. Những người này ăn mặc sang chảnh, bộ dạng vô cùng cao ngạo.
Lâm Chính chợt hiểu ra. Tô Dư trở thành đại minh tinh, bản thân tỏa sáng thì người nhà cũng được thơm lây.
Lâm Chính rất ít khi tiếp xúc với người nhà họ Lưu, ít gặp mặt, thế nhưng anh biết vẫn cần phải lịch sự.
“Chào dì, chào bác”, Lâm Chính khẽ gật đầu.
Mấy người này chau mày, soi Lâm Chính một lượt. Lưu Mãn Yến thì nói thẳng: “Lâm Chính, ai bảo cậu tới đây thế?”
Lâm Chính nhìn bà ta bằng vẻ kỳ lạ: “Tô Du bảo tôi tới, có vấn đề gì sao?”
“Tô Dư?”, Lưu Mãn Yến hừ giọng, tỏ vẻ ghét bỏ: “Lâm Chính, tôi nghe nói rồi, cậu có ý tiếp cận Tô Dư, mà con bé cũng khá coi trọng người em rể như cậu đúng không?”
“Đều là người nhà, có gì mà coi trọng không coi trọng chứ?”
“Cậu bớt nói nhảm lại! Lâm Chính, tôi cảnh cáo cậu, cậu hại Tô Nhu là vì nhà Tô Quảng có mắt không tròng mới để cậu vô thiên vô pháp như thế. Nhà họ Lưu không giống vậy. Nếu cậu hại Tô Dư của nhà này thì tôi nhất định sẽ cho cậu đẹp mặt đấy”, Lưu Mãn Yến hung hăng nói. Lưu Đại Bưu cùng trợn ngược mắt với Lâm Chính.
“Làm hại?”, Lâm Chính bàng hoàng: “Dì à, sao dì có thể nói như vậy được?”
“Cậu quản việc của người khác nhiều thế làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy cậu trong buổi tiệc ngày hôm nay, cậu rời khỏi đây cho tôi”, Lưu Mãn Yến mất kiên nhẫn.
“Tôi có tham gia hay không không phải do dì quyết. Là do Tô Dư quyết. Nếu như dì có ý kiến với tôi thì đi nói chuyện với Tô Dư ấy”, Lâm Chính quay người rời đi.
“Đứng lại!”, Lưu Đại Bưu chặn anh lại.
“Bác, mẹ…mọi người đang làm gì vậy? Anh Lâm có làm gì mọi người đâu. Tại sao lại không cho anh ấy vào”, con trai của Lưu Mãn Yến không nhịn được nữa bèn lên tiếng.
“Người lớn nói chuyện, ai cho trẻ con xen vào”, Lưu Mãn Yến trợn mắt.
“Tiểu Cao không hiểu rồi. Cái cậu Lâm Chính này là một kẻ ăn bám đấy”, Lưu Đại Bưu giải thích.
“Ăn bám thì sao chứ, mọi người không thể giận cá chém thớt được mà”, Tiểu Cao nói.
“Nhóc này, con hiểu cái gì! Con có biết là Tô Nhu vì cậu ta mà bị mù mắt không?”, Lưu Mãn Yến tức giận.
“Hả! Thật sao ạ?”
“Là giả được chắc! Mẹ của Tô Nhu nói với mẹ mà”.
“Đang yên đang lành, sao anh Lâm Chính lại khiến chị Tô Nhu bị mù mắt chứ??”
“Cái đó thì mẹ không biết. Tóm lại là thằng này chẳng tốt đẹp gì. Ăn nhờ ở đợ, bất tài. Bình thường thì mẹ cũng chẳng thèm bận tâm, thế nhưng hôm nay cậu ta chạy tới đây thì mẹ không thể coi như không thấy được”, Lưu Mãn Yến hừ giọng.
“Mẹ, nếu mẹ ghét anh Lâm Chính thì có thể mặc kệ anh ấy mà. Hà tất phải gây sự”, sắc mặt Tiểu Cao trông vô cùng khó coi.
“Mẹ vì muốn tốt cho nhà Họ Lưu, muốn tốt cho chị Tô Dư của con đấy”
“Như vậy là có ý gì ạ?”
“Con nghĩ mà xem! Chị Tô Dư giờ là ai? Là đại minh tinh, là người của công chúng. Người như vậy không thể có những thông tin tiêu cực được. Hôm nay có rất nhiều công ty truyền thông, báo đài tới đây. Nếu để bọn họ để ý đến thằng này và moi được tin gì không hay thì sẽ ảnh hưởng lớn đến tiền đồ của chị con. Lẽ nào con muốn hại chết chị Tô Dư?”, Lưu Mãn Yến lên tiếng.