Hình như Tô Nhu từng nghe thấy cái tên này, nhưng không nhớ rõ.
Tô Quảng thì lập tức trở nên hứng khởi: "Tôi từng nghe tên của người này, tôi biết người này, đây là thần y đó! Là đại thần y của tỉnh Giang Nam chúng ta"!".
Nhưng ông ta nhanh chóng ý thức được gì đó, tâm trạng kích động cũng vơi đi quá nửa, suy sụp nói: "Nhưng như vậy thì có ích gì chứ? Đại thần y như vậy sao chúng ta có thể mời nổi?".
"Chúng tôi có thể dùng danh nghĩa của bệnh viện viết thư cho bác sĩ Tần, nhưng theo tôi được biết, bác sĩ Tần đã nghỉ hưu, bình thường sẽ không ra mặt. Muốn mời ông ấy đến điều trị cho bà Trương thì khó như lên trời", bác sĩ kia cũng thở dài.
Ngay cả các bác sĩ Tây y cũng biết đến Tần Bách Tùng, đủ để thấy cụ ta nổi tiếng đến mức nào.
"Như vậy chẳng phải chờ rất lâu sao?", Tô Nhu kêu lên.
"Cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ là không biết bà Trương có trụ được đến lúc bác sĩ Tần đến hay không thôi", bác sĩ lắc đầu.
Tô Nhu mím môi, khuôn mặt tỏ vẻ thất vọng.
Nhưng Hoa Mãn Thần lại mỉm cười nói: "Tiểu Nhu, nhà họ Hoa anh có thể liên lạc với thần y Tần giúp em".
"Thật… thật sao?", Tô Nhu ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn Hoa Mãn Thần.
"Đương nhiên là thật rồi, ông Tần cũng có chút quen biết với nhà anh, bây giờ anh sẽ gọi cho ông ấy".
Nói xong, Hoa Mãn Thần liền lấy điện thoại ra.
Tô Quảng và Tô Nhu lập tức vui mừng như điên.
Ngay cả bác sĩ kia cũng tỏ vẻ không thể tin nổi.
Nhưng đúng lúc này, bỗng Hoa Mãn Thần nghĩ ra gì đó, ngón tay đang định bấm số khựng lại.
"Sao thế anh Hoa?", Tô Nhu tò mò hỏi.
"Ừm… anh xin lỗi Tiểu Nhu, em cũng biết đấy, thực ra anh mới gặp bác sĩ Tần mấy lần, sở dĩ có thể gặp được ông ấy là nhờ thể diện của bố anh, nhờ mối quan hệ của nhà anh. Nếu anh nói chuyện này với bố anh thì chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý".
"Tại sao?", Tô Nhu cuống lên.
"Chuyện nợ ân tình người khác thì anh rất sẵn lòng làm, nhưng bố anh thì chắc chắn là không muốn. Đến lúc đó ông ấy hỏi lý do mời ông Tần thì anh… anh không biết nên nói thế nào cả. Dù sao chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, hơn nữa em còn là phụ nữ đã có chồng. Nếu bố anh biết anh làm chuyện này vì một người phụ nữ đã có chồng, thì chỉ sợ ông ấy sẽ rất tức giận…", Hoa Mãn Thần tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói.
Tô Nhu nghe thấy thế cũng lập tức hiểu được nỗi băn khoăn của Hoa Mãn Thần.
Đúng vậy, cô là phụ nữ đã có chồng, lại không phải là gì của Hoa Mãn Thần. Nếu cô là bạn gái của Hoa Mãn Thần, bố anh ta biết được chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ con dâu hoặc thông gia tương lai.
Nhưng bây giờ cô chẳng là gì, người ta dựa vào đâu mà giúp chứ?
Săc mặt Tô Nhu trở nên ảm đạm, sự vui mừng khi nãy cũng biến mất tăm.
"Nếu vậy… thì đành thôi…", Tô Nhu khàn giọng nói.
"Sao có thể thôi được chứ? Tiểu Nhu, con không muốn cứu mẹ con sao?", Tô Quảng ở bên cạnh bỗng lớn tiếng quát.
Tô Nhu giật nảy mình, nhìn bố mình với ánh mắt không thể tin được.
Chỉ thấy Tô Quảng nghiêm túc nói với Hoa Mãn Thần: "Mãn Thần, nếu Tiểu Nhu đính hôn với cháu, thì liệu bố cháu có chịu mời thần y Tần đến giúp không?".
"Đương nhiên là được! 100% là được!", Hoa Mãn Thần chỉ chờ câu nói này, mừng rỡ đáp.
"Bố, bố đang nói gì vậy?", Tô Nhu biến sắc, cuống lên nói: "Con không đồng ý!".
"Không đồng ý cũng phải đồng ý! Bây giờ mẹ con đã thế này rồi, lẽ nào tính mạng của mẹ con không quan trọng sao?", Tô Quảng lớn tiếng.
Toàn thân Tô Nhu run rẩy, hơi há miệng, nhưng không thốt được lời nào.
"Bây giờ bố muốn con lập tức ly hôn với Lâm Chính, sau đó đính hôn luôn với Mãn Thần! Nghe rõ chưa? Chiều nay hãy giải quyết chuyện này cho xong, không được chậm trễ", Tô Quảng nghiêm túc nói.
Tô Nhu nghe thấy thế, nước mắt không ngừng trào ra, nhưng cô không tìm được lời nào để phản bác.
Nếu cô từ chối thì chính là không quan tâm đến sống chết của mẹ mình, nếu cơ hội sống cuối cùng của mẹ mình bị đứt, thì cô chính là hung thủ gián tiếp giết chết bà ta. Sao cô có thể làm vậy chứ?
Nhưng Tô Nhu cũng không muốn đính hôn với Hoa Mãn Thần một cách không rõ ràng như vậy, cô không muốn phản bội Lâm Chính. Tuy cô và Lâm Chính không có bao nhiêu tình cảm, nhưng dù sao cũng đã làm vợ chồng ba năm, sao có thể chia lìa một cách dễ dàng chứ? Nếu không cô cũng sẽ không làm nhiều chuyện vì Lâm Chính như vậy.
"Tiểu Nhu, em đừng buồn, anh đảm bảo sẽ đối xử tốt với em. Bây giờ anh sẽ gọi điện thoại cho bố anh, muộn nhất là tối nay, chắc chắn ông cụ Tần sẽ đến", Hoa Mãn Thần an ủi, nhìn dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của Tô Nhu, lại nhìn bộ dạng đáng thương như hoa lê dầm mưa của cô, anh ta chỉ muốn lập tức ôm cô vào lòng để yêu thương.
Tô Nhu không nói gì, chỉ đờ đẫn nhìn xuống đất.
Giờ phút này, cô có thể có lựa chọn nào khác sao?
Ánh mắt Hoa Mãn Thần đầy ý cười, đang định gọi điện thoại.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
"Bố, con và Tiểu Nhu vẫn là vợ chồng hợp pháp, sao bố có thể bảo Tiểu Nhu đính hôn với người đàn ông khác chứ? Bố muốn Tiểu Nhu phạm tội trùng hôn sao? Bố có còn coi con là con rể không vậy?".
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, thấy Lâm Chính nhanh chân bước vào.