Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2780



Chương 2780

Bà cụ Thái tức tới mức bốc hỏa, bà ta gào lên: “Cậu…Tại sao? Tô Dư đã cầu xin cậu rồi mà sao cậu còn làm thế?”

“Đúng là Tô Dư đã cầu xin, cháu cũng thấy cả. Chỉ có điều, cháu có nói là vì Tô Dư mà tha cho Lưu Đại Bưu hả?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Bà cụ Thái sững sờ. Cả nhà họ Lưu cũng trố tròn mắt.

“Lâm Chính, cậu…”, Lưu Mãn San há hốc miệng.

“Bảo Tô Dư giở chiêu tình cảm đúng là rất hữu dụng. Chỉ đáng tiếc con người tôi lại không thích dùng cảm tính để xử lý công việc. Lúc cần phải dùng lý tính thì vẫn nên dùng”, Lâm Chính vừa nói vừa phất tay.

Đám vệ sĩ lại lao tới lôi Lưu Mãn Yến ra khỏi đám đông.

“Các người định làm gì? Giết người!”, Lưu Mãn Yến hét lên.

Lâm Chính chau mày. Từ Thiên bước tới trước, túm tóc Lưu Mãn Yến và tát cho bà ta hai bạt tai.

Bốp! Bốp! Lưu Mãn Yến bị tát nổ đom đóm, sa sẩm mặt mày.

“Giết người? Bà có tin là tôi giết bà ngay tại đây không?”, Từ Thiên lạnh lùng nói.

Lưu Mãn San run lẩy bẩy, sợ tới mức đứng không vững. Nếu là người khác nói thì có thể không ai tin, còn là Từ Thiên thì không ai dám nghi ngờ.

Bởi vì bàn tay của người này cũng đã nhuốm không ít máu rồi.

Nhà họ Lưu sợ hãi. Tô Dư mặt tái nhợt, khẽ cúi đầu, không dám nói gì.

“Lâm Chính, cậu phải ép tôi thì cậu mới vừa lòng sao?”, Lưu Mãn San lao về phía Lâm Chính với tâm trạng kích động.

“Tôi ép mọi người gì cơ?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Vậy giờ cậu đang làm gì đây? Cậu định giết em gái tôi? Hay là còn muốn đánh phế thêm anh trai tôi nữa?”, Lưu Mãn San hai mắt đỏ ngàu. Liên quan tới vận mệnh của nhà họ Lưu, bà ta không thể nhịn thêm được nữa.

Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không thù không oán với nhà họ Lưu. Từ đầu tới cuối đều là các người gây sự. Tới giờ mà bác vẫn chưa nhận ra lại còn trách móc tôi. Giờ bác còn muốn tôi bỏ qua sao?”

Dứt lời, Lưu Mãn San khựng người, lập tức hiểu ra ý của Lâm Chính. Lâm Chính chỉ cần thái độ. Anh muốn toàn bộ nhà họ Lưu cúi đầu nhận sai.

Nhưng…sao có thể?

Mặc dù nhà họ Lưu không phải gia tộc gì lớn nhưng cũng là kẻ có máu mặt. Bắt bọn họ cúi đầu trước một thằng rể vô dụng…sao họ có thể làm được?

Nhưng nếu không làm thì không thoát được khỏi chuyện này. Hơn nữa, có vẻ như thằng rể này không hề vô dụng như tưởng tượng của bọn họ.

Vì những người ở đây có ai mà không có tiếng ở Giang Thành đâu.

“Mẹ…”, Lưu Mãn San quay qua nhìn bà cụ Thái bằng vẻ đau khổ. Bà cụ Thái nhắm mắt, hiểu ra ý của con gái.

“Mẹ, chúng ta đi tìm quản lý Khuyết, chắc chắn quản lý Khuyết sẽ giúp chúng ta…”, Lưu Mãn Yến nói.

Thế nhưng một giây sau bà cụ Thái đã quát lớn: “Tất cả bước ra xin lỗi Lâm Chính!”

Lời vừa dứt, tất cả đều đứng ngây như phỗng. Bà cụ Thái mở mắt, hít một hơi thật sâu và bước tới, cúi người trước Lâm Chính.

“Lâm Chính, bà già này trước đó đã đắc tội với cậu…mong cậu đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng so đo với chúng tôi nữa. Tôi xin lỗi cậu”.