Chương 2794
“Chỉ giáo thì không nhưng tôi muốn nhắc nhở ông một câu, đừng coi mình là người khác. Ông đâu có thể đại diện cho toàn bộ chúng tôi được”, Kim công tử lên tiếng.
“Cậu…”, ông Hàn tức lắm, định phát ti3t nhưng nhìn thấy hai người đứng sau Kim công tử thì ông ta đành nhẫn nhịn và hừ giọng, ngồi về chỗ của mình.
“Thần y Lâm, nếu chỉ là vậy thì e rằng chưa đủ”, người thanh niên tên Kim công tử đặt đ ĩa hạt dưa xuống bàn, nói bằng vẻ vô cảm.
“Anh còn yêu cầu gì sao?”
“Tôi nghe nói trong tay thần y Lâm có Sâm Hoàng, anh giao luôn cả thứ đó ra đi”, Kim công tử nói.
Dứt lời, đám đông chìm vào im lặng.
Sâm Hoàng sao? Đây chính là bảo bối mà rất nhiều người muốn có được. Trước đó Nhan Khả Nhi chạy tới thôn dược Tân Điền cũng là vì thứ này. Nếu có được nó thì những vật chất thông thường chẳng là gì.
Ai cũng biết sự quý giá của Sâm Hoàng. Thần y Lâm có giao ra không? Mọi người tỏ vẻ nghi ngờ.
Trên thực tế…Lâm Chính sẽ không giao ra. Bởi vì Sâm Hoàng có liên quan tới nghiên cứu về thuốc giải cho Tô Nhu. Nếu như không có Sâm Hoàng thì việc tạo ra thuốc giải để thể khử được toàn bộ độc tố của hoa Tuyệt Mệnh là điều vô cùng khó khăn.
Lâm Chính không từ chối ngay mà châm một điếu thuốc.
“Đi lấy Sâm Hoàng đi. Thời gian của tôi không có nhiều, đừng lãng phí nữa”, Kim công tử thản nhiên nói.
“Tần Bách Tùng đi lấy đi”, Lâm Chính nói.
“Thưa thầy”, Tần Bách Tùng cuống cả lên. Long Thủ ở bên cạnh cũng bàng hoàng.
“Thần y Lâm, nếu không có Sâm Hoàng thì độc trong người cô Tô Nhu…”, Long Thủ ngập ngừng.
“Đi lấy đi”, Lâm Chính nói.
Mọi người nhìn nhau, thấy thái độ thản nhiên của Lâm Chính thì đành gật đầu nghe theo. Một lúc sau, Tần Bách Tùng đưa Sâm Hoàng tới phòng họp.
Lâm Chính nhận lấy, định đặt lên bàn. Tất cả mọi người đều đứng dậy. Ai cũng tỏ ra kinh ngạc.
“Đây là Sâm Hoàng sao?”
“Sao giống dùng vàng tạo ra thế?”
“Chỉ riêng mùi này thôi đã khiến người ta cảm thấy thoải mái rồi”
“Đúng là bảo bối”.
Tiếng cảm thán vang lên không ngớt. Kim công tử nhận lấy. Thế nhưng Lâm Chính vẫn giữ chặt Sâm Hoàng trong tay.
“Hả?”
Kim công tử chau mày, trầm giọng: “Anh làm gì vậy?”
“Tôi nói là sẽ đưa cho anh sao?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Anh có quyền lựa chọn nữa à? Nếu không đưa, tôi có thể đảm bảo tổn thất của anh không chỉ dừng lại ở Hoa Dương và Huyền Y Phái đâu mà còn cả mạng anh đấy. Anh muốn Sâm Hoàng hay là muốn mạng sống nào?”, Kim công tử nói.
Đây rõ ràng là sự uy hiếp trắng trợn.
Lâm Chính rơi vào im lặng. Bầu không khí trong căn phòng trở nên vô cùng quỷ dị. Đám đông đồng loạt quay qua nhìn anh.
Tần Bách Tùng, Long Thủ, Dịch Quế Lâm cũng không dám thở mạnh. Những người khác dù gì cũng còn biết lựa cơm gắp mắm, chỉ có vị Kim công tử này là không nói nhiều, cứ thế lật bài ngửa.