Chương 2796
Đám đông mỉm cười. Không ai tin lời của anh. Kim công tử lắc đầu, nhúm thêm một nắm hạt dưa và tiếp tục cắn: “Tôi không nói anh có ngốc hay không mà chỉ hỏi anh, một mình anh, lấy cái gì ra để đấu với bao nhiêu người như thế này? Một Dịch Quế Lâm không giúp được gì cho anh đâu!”
“Dịch Quế Lâm à?”
Lâm Chính lắc đầu: “Anh thật sự cho rằng tôi dựa vào Dịch Quế Lâm sao?”
Dứt lời, từ bốn góc của căn phòng xuất hiện bốn bóng hình. Cảm tưởng nhiệt độ trong phòng giảm đi nhiều. Tất cả đều cảm thấy ớn lạnh, lúc này họ mới ý thức tới những người vừa xuất hiện.
“Những người này là?”
“Người của thần y Lâm sao?”
“Bọn họ vào từ khi nào thế?”
“Họ là ai vậy?”, nhiều người cảm thấy căng thẳng, tất cả đều nhìn chăm chăm bốn người vừa xuất hiện.
Đúng lúc này.
“Á!”, một tiếng kêu vang lên. Đám đông tái mặt, vội vàng quay qua nhìn. Họ phát hiện ra tiếng kêu phát ra từ một cao thủ của Thiên Hạt Giáo đứng sau Kim công tử…
“Ma Tâm làm sao thế?”, Kim công tử khẽ tái mặt, lập tức hỏi.
“Những người này là ảnh ngự! Là ảnh ngự”, người tên Ma Tâm run rẩy chỉ vào những bóng hình ở góc căn phòng
“Ảnh ngự sao?”
Có người run rẩy nói: “Không phải những người đó là cấm vệ xuất hiện bên cạnh giáo chủ Đông Hoàng à? Sao họ lại có mặt ở đây?”
“Đông Hoàng Giáo?”
Cả đám người thất kinh. Đối với họ, cái tên này không hề đơn giản. Người tên là Ma Tâm ý thức được điều gì đó vội chỉ tay về phía Lâm Chính và run rẩy kêu lên: “Đó là nhẫn Đông Hoàng? Người này…lẽ nào là Đông Hoàng Thần Quân?”
Nhẫn Đông Hoàng có nghĩa là gì thì người của những tông phái này đều biết rõ. Đó là tín vật của giáo chủ Đông Hoàng Giáo. Chỉ có Đông Hoàng Thần Quân mới đủ tức cách đeo nó.
Cùng với những thị vệ tùy tùng của Đông Hoàng Thần Quân này nữa thì thân phận của thần y Lâm đã quá rõ ràng.
“Đông Hoàng Giáo..Thần y Lâm…sao lại có mối liên hệ với Đông Hoàng Giáo chứ?”
“Hơn nữa cậu ta còn là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo? Trước giờ có nghe thấy bao giờ đâu”.
“Là giả đúng không? Chắc chắn…là giả”.
“Không thể tin được. Điều này đột ngột quá…”
Đám đông há hốc mồm. Không ai có thể chấp nhận được thông tin khủng khiếp này.
“Mọi người đừng để cậu ta ta lừa gạt. Tất cả là giả thôi! Đều là màn kịch của thần y Lâm cả! Đừng để bị dọa”
Lúc này một người đàn ông mặt toàn râu đứng lên, hừ giọng: “Hai tháng trước tôi tới Đông Hoàng Giáo. Trước mắt, Đông Hoàng Giáo đang bị chia năm xẻ bảy, căn bản không có giáo chủ. Giờ tự dưng lại lòi ra, mà còn đúng là thần y Lâm. Hừ, tôi thấy chẳng qua cậu cho rằng chúng tôi không hiểu về Đông Hoàng Giáo nên cố ý dọa chúng tôi mà thôi”.
“Nói có lý”.
“Tôi cũng không hề nghe nói là Đông Hoàng Giáo có giáo chủ mới”.
“Chắc chắn là giả!”
Một vài người ghé tai nhau, gật đầu xì xầm. Lâm Chính không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn người kia.