Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2810



Chương 2810

“Chúng tôi và cậu đều học về y học cổ truyền, mà thứ tuyệt diệu nhất trong y học cổ truyền là châm bạc! Thuật châm bạc chú trọng nhanh, vững, chính xác. Thần y Lâm, hôm nay chúng ta đấu châm bạc, thế nào?”, người đàn ông trung niên nói.

“Được”, Lâm Chính gật đầu.

“Tốt lắm, lấy giấy thỏa thuận ra!”, người đàn ông trung niên quát khẽ.

Người bên cạnh lập tức lấy hai bản thỏa thuận đã được soạn sẵn đi lên sân đấu, công khai trước mọi người.

Ống kính của giới truyền thông đều chĩa về phía hai bản thỏa thuận giống hệt nhau kia, bốn chữ lớn làm mọi người kinh ngạc.

Hiệp ước sinh tử!

“Wow!”.

Hiện trường sôi sục.

Trên mạng lại càng bùng nổ.

“Đó là cái gì?”.

“Người của thôn Dược Vương thật sự đặt cược cả tính mạng sao?”.

“Thật là điên cuồng!”.

Bình luận thoáng chốc tràn ngập màn hình.

Tất cả mọi người đều trở nên điên cuồng.

“Mọi người đừng hoảng, đấu y sẽ có nguy hiểm, thôn Dược Vương chúng tôi chuẩn bị bản thỏa thuận này cũng là để tránh phiền phức. Dù sao, nếu làm chết người mà không có bản thỏa thuận này sẽ rất khó giải quyết”, người đàn ông trung niên đứng dậy, nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, xin mời ký lên bản thỏa thuận này, trận đấu mới có thể bắt đầu. Tòng Thảo, đại diện của thôn Dược Vương chúng tôi đã ký tên vào một bản, tôi nghĩ chắc cậu cũng sẽ không từ chối”.

Từ chối?

Ở trước mặt nhiều người như vậy, trước mặt bao nhiêu người ngồi trước màn hình phát sóng trực tiếp mà từ chối?

Vậy chẳng phải Lâm Chính sẽ thân bại danh liệt, bị người người chửi mắng hay sao?

Lâm Chính đột nhiên hiểu ra vì sao thôn Dược Vương muốn làm lớn việc đấu y lần này.

Bởi vì họ sợ anh sẽ từ chối ký vào bản thỏa thuận này!

Bọn họ muốn gây áp lực cho Lâm Chính.

Lâm Chính im lặng.

“Sao? Thần y Lâm sợ rồi à?”.

“Nếu là vậy thì nhân lúc còn sớm mà xuống đi”.

“Dù sao cũng là cược mạng, sợ cũng là điều đương nhiên”.

Một vài người ở hiện trường không khỏi giễu cợt.

Bọn họ đều muốn nịnh bợ người của thôn Dược Vương, đương nhiên sẽ đứng ở lập trường của thôn Dược Vương nói chuyện.

Lâm Chính liếc nhìn những người lên tiếng, cầm bút đặt bên cạnh lên, ký tên mình lên bản thỏa thuận còn lại.

Tiếng nói ở hiện trường mới nhỏ lại.

Bình luận ở màn hình phát sóng lại trở nên dày đặc.

“Ký rồi!”.