Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 282



"Thần… thần y Lâm sẽ đến bệnh viện?", Hoa Mãn Thần mắt tròn mắt dẹt. 

Tô Nhu và Tô Quảng cũng chấn động không thốt nên lời. 

"Bệnh tình của bà Trương rất không lạc quan, ca phẫu thuật của chúng tôi cũng chỉ có thể tạm thời giúp bà ấy cầm cự, muốn điều trị thì rủi ro rất lớn. Nhưng nếu thần y Lâm ra tay thì chắc chắn bà Trương có thể chuyển nguy thành an. Cô Tô, bệnh viện chúng tôi sẽ không bỏ rơi bất cứ bệnh nhân nào, nhưng vết thương của bà Trương thì chúng tôi cũng lực bất tòng tâm. Bây giờ chỉ có thể dựa vào thần y Lâm, bệnh viện hy vọng cô có thể nói rõ tình hình với thần y Lâm, mong cô hãy nắm bắt lấy cơ hội này", chủ nhiệm kia nói xong, đang định rời đi. 

Tô Nhu vẫn có chút đờ đẫn. 

Hoa Mãn Thần vội vàng kéo chủ nhiệm lại. 

"Có chuyện gì vậy chủ nhiệm? Đang yên đang lành, sao thần y Lâm lại đến khảo sát? Có phải các ông nhầm không?", Hoa Mãn Thần trừng mắt hỏi. 

"Không nhầm đâu, tuy Hiệp hội Y học gọi đến rất bất ngờ, nhưng chuyện này là chính xác", chủ nhiệm mỉm cười đáp, rồi rời đi. 

Hoa Mãn Thần nghe thấy thế thì ngồi phịch xuống ghế. 

Bác sĩ kia kích động chạy đi, hiển nhiên là muốn chuẩn bị một phen để còn gặp thần tượng. 

Đương nhiên, người chấn động nhất chính là Tô Nhu. 

Cô trợn tròn hai mắt, nhìn Lâm Chính đầy kinh ngạc. 

"Là anh làm sao? Anh… quen thần y Lâm?", cô hỏi với vẻ khó tin. 

"Sao có thể là anh ta được chứ?", Hoa Mãn Thần lập tức cướp lời, nói: "Chắc chắn là anh ta nhận được tin, biết hôm nay thần y Lâm sẽ đến, nên mới nói ra những lời như vậy. Còn nữa Lâm Chính, tôi nói cho anh biết! Anh nói là anh mời thần y Lâm đến! Nhưng lát nữa Tiểu Nhu phải đi cầu cứu thần y Lâm, nên nói một cách nghiêm túc, thì thần y Lâm không phải do anh mời! Nếu luận thắng thua thì cũng là anh thua! Anh thua rồi!". 

Anh ta dứt lời, Tô Nhu và Tô Quảng đều gật đầu. 

Hoa Mãn Thần nói có lý. 

Sau cuộc thi y học Hoa – Hàn, đã lâu lắm thần y Lâm không có tin tức gì, bên ngoài có rất nhiều người đồn thần y Lâm chính là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa, nhưng hiện giờ chưa có bất cứ chứng cứ thiết thực nào, nên cũng có rất nhiều người không nghĩ rằng hai người này là một. 

Người như thần y Lâm, sao Lâm Chính có thể quen biết được chứ? 

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính bỗng nói: "Có phải tôi mời hay không thì chẳng phải rất đơn giản sao? Thần y Lâm đến cứ hỏi anh ấy chẳng phải sẽ biết sao?". 

Câu nói này chẳng khác nào con dao, đâm thẳng vào trái tim Hoa Mãn Thần. 

Anh ta há miệng, nhưng không nói được lời nào. 

Sắc mặt Tô Nhu cũng kinh ngạc. 

Lâm Chính nói chắc nịch như vậy, lẽ nào anh thực sự có thể mời được thần y nổi tiếng cả nước kia sao? 

"Tiểu Nhu, em chăm sóc bố chu đáo, anh về y quán của Lạc Thiên giúp đỡ, lát nữa thần y Lâm đến sẽ làm phẫu thuật cho mẹ, em cứ yên tâm đi". 

Lâm Chính nói xong liền rời khỏi phòng bệnh. 

"Lâm Chính!". 

Tô Nhu gọi một câu, nhưng anh đã đi xa. 

Sắc mặt Hoa Mãn Thần vô cùng khó coi, thoắt xanh thoắt đỏ. Anh ta cũng không ở lại lâu, vội vã rời khỏi phòng bệnh. 

"A Dũng!". 

Ra khỏi phòng bệnh, Hoa Mãn Thần lập tức gọi tài xế của anh ta tới. 

"Sao thế cậu chủ?". 

"Lúc nãy anh gọi điện thoại cho bố tôi, bố tôi bảo sao?", Hoa Mãn Thần lạnh lùng hỏi. 

"Ông chủ rất tức giận, nói phải lập tức trả thù cho sư phụ Châu, nên bảo đám anh Sói tới. Vốn dĩ ông chủ có chút quan hệ ở Giang Thành, nhưng gần đây Giang Thành không được yên ổn lắm, rất nhiều nơi bị thanh trừng, nên chỉ có thể điều người từ Thượng Hỗ tới", tài xế đáp. 

"Cái gì? Đám anh Sói đến đây?", Hoa Mãn Thần vô cùng kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng mừng rỡ: "Tốt! Tốt! Tốt lắm! Đúng là hạn hán gặp mưa rào!". 

"Cậu chủ, cậu định làm thế nào? Bảo đám anh Sói đánh cho Lâm Chính tàn phế sao?". 

"Việc này không vội, cứ để Lâm Chính đó đi! Anh liên lạc ngay với anh Sói, xử lý một người khác cho tôi đã". 

"Ai vậy?". 

"Thần y Lâm!", Hoa Mãn Thần lạnh lùng thốt ra ba chữ. 

Tài xế A Dũng nghe thấy thế, sợ đến mức ngã ngồi xuống đất. 

"Cậu chủ, cậu điên rồi? Động đến thần y Lâm? Nếu bị lộ ra ngoài thì tất cả chúng ta đều tiêu đời!". 

Thần y Lâm từng lập công cho đất nước, là người giữ thể diện cho Đông y Hoa Quốc. Động vào anh ta chính là vả vào mặt giới Đông y Hoa Quốc, một nhà họ Hoa nhỏ bé có thể chống lại cả giới Đông y sao? 

Nếu để ông chủ biết thì cả anh ta và cậu chủ đừng mong được yên thân… 

"Đồ ngu, ra tay kín đáo một chút chẳng phải là được sao?", Hoa Mãn Thần tức giận nói: "Tóm lại anh nhanh chóng sắp xếp cho đám anh Sói ra tay đi, thần y Lâm sắp đến bệnh viện Nhân Dân thành phố rồi. Tôi muốn hôm nay anh ta phải nằm mà vào bệnh viện thành phố, hiểu không?". 

"Việc này… được rồi…", tài xế gật đầu một cách khó khăn. 

"Thần y Lâm xảy ra chuyện, để lỡ thời gian chữa trị tốt nhất, Trương Tinh Vũ cũng sẽ xong đời. Đến lúc đó, Tô Nhu chắc chắn sẽ đau lòng muốn chết, cho rằng Lâm Chính đã làm hại mẹ cô ta. Như vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ ly hôn, tôi lại nhân lúc cô ta đau lòng nhảy vào, còn không nắm được cô ta trong lòng bàn tay sao?". 

Hoa Mãn Thần nheo mắt, trong mắt tràn ngập sự khoái trá, dường như anh ta đã nhìn thấy dáng vẻ Tô Nhu nằm trên giường chờ anh ta rồi.