Chương 2834
“Không biết nữa. Ai cũng đeo mặt nạ. Nếu có người nào bị đánh chết thì ngay lập tức sẽ được đưa đi, không hề để lại thi thể. Chúng tôi không thể nào biết được thân phận thực sự của họ”, người bên cạnh nói.
“Rõ ràng đây là vụ tấn công có âm mưu từ trước, chỉ đáng tiếc dù bọn chúng người đông cũng không làm gì được thôn Dược Vương! Đi, mở Ngũ Độc Đại Trận ra”, Niệm Sinh quát lớn: “Hôm nay, tôi phải cho những kẻ này một đi không trở lại”.
“Vâng!”, người này vội chạy đi.
Một lúc sau, mặt đất trước cổng thôn nứt ra giống như có một cơ quan nào đó mới được kích hoạt. Một lượng lớn những luồng khí màu tím, đỏ, xanh phóng vọt lên.
Hai công trình kiến trúc được lắp ghép như chiếc chòi ngay trước cổng thôn cũng bắt đầu dịch chuyển, để lộ ra hai chiếc quạt cực lớn được gài ở bên trong.
Vù vù…Quạt gió khởi động. Đám khói bay ra lập tức được quát gió thổi về phía đám người đang bu như kiến ở ngoài cổng thôn. Những người tiếp xúc với lớp khói này thì da lập tức bị rữa ra.
“Á!”, bọn họ phát ra tiếng kêu thảm thiết, lăn lộn dưới đất. Hai tay điên cuồng cào cấu những nơi bị tiếp xúc với đám khói này trên cơ thể. Đám độc này giống như axit ăn mòn da của họ. Hiện trường trở nên hỗ loạn. Cảnh tượng thật kinh hoàng.
“Mau rút! Rút thôi!”, có người hét lên. Đám đông cắm đầu rút lui. Khi họ bước ra khỏi phạm vi của lớp khói độc thì mới dừng lại.
Người thôn Dược Vương không đuổi theo. Vì sao đối phương cũng quá đông người. Nếu không có lớp khói độc này bảo vệ mà đi tấn công thì họ chết chắc. Thế là người của hai bên cách nhau một lớp khói độc.
“Những tông môn thông thường không thể nào có nhiều kẻ mạnh như vậy…Các người…là ai?”, Niệm Sinh bước tới, hét lên. Thế nhưng những người đeo mặt nạ ở phía bên này thì không một ai trả lời.
Người thôn Dược Vương cảm thấy nghi ngờ.
“Sao? Các vị câm hết cả phải không? Hay là các người không dám lên tiếng sợ bị lộ thân phận? Ai cũng đeo mặt nạ giấu như mèo giấu c*t vậy à?”, Niệm Sinh hừ giọng.
Thế nhưng đám người đó vẫn im lặng. Niệm Sinh chau mày, quay qua nói: “Đi thông báo với các vị trưởng lão, bảo họ đưa người tấn công từ phía sau núi. Phải bắt bằng được những người này và điều tra rõ thân phận của họ!”
“Yên tâm! Các vị trưởng lão đã âm thần dẫn người đi rồi. Tới khi đó các vị trưởng lão sẽ gủi tin tức tới, chúng ta tấn công kẹp. Đám này sẽ không chạy thoát được đâu”, người bên cạnh mỉm cười.
“Tốt lắm!”, Niệm Sinh trông bình thản hơn đôi chút.
Ông ta nhìn đồng hồ, nhếch miệng cười: “Từ đường bí mật tới phía sau núi chắc tầm mười phút. Chúng ta khống chế đám người này để các vị trưởng lão có thêm thời gian”
“Được!”, những người khác gật đầu.
Niệm Sinh bước tới: “Nghe rõ đấy! Mặc dù bọn tôi không biết các người là ai, nhưng với sức mạnh của thôn Dược Vương mà muốn điều tra thân phận các người thì cũng dễ như trở bàn tay thôi. Tôi khuyên các người, ngoan ngoãn đầu hàng. Tôi có thể đảm bảo không khiến các người bị thương và cũng không truy cứu trách nhiệm”.
Đối phương vẫn không hề đáp lại.
“Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc thôn Dược Vương chúng tôi và mọi người đã xảy ra hiểu lầm gì thôi. Nếu như có thể giải quyết trong hòa bình thì chúng tôi cũng không muốn dùng vũ lực làm gì”, Niệm Sinh lại nói.
Thế nhưng đối phương vẫn im lìm và không chịu rời đi. Niệm Sinh bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Đám người này rốt cuộc định làm gì?
Nếu như thật sự muốn ra tay với thôn Dược Vương thì nên tìm các lối khác xâm nhập vào chứ không phải là cứ đứng ngây ra trước cổng thôn như thế kia.