Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2840



Chương 2840

Nguyên Tinh vuốt râu, nhíu mày.

“Ông Nguyên Tinh, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”, Tần Bách Tùng hỏi.

“Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn! Thôn Dược Vương đã định sử dụng vũ lực, chúng ta còn sợ gì?”, Nguyên Tinh quát khẽ.

“Nói đúng, tóm lại không thể giao cô Nhan Khả Nhi ra, nếu không chúng ta có mặt mũi nào gặp thần y Lâm?”, Dịch Quế Lâm đứng dậy, khẽ giọng nói: “Tôi sẽ đi sắp xếp người ngay!”.

“Được!”.

Mọi người đưa ra quyết định, lập tức bắt đầu phòng bị.

Ba tiếng sau, một chiếc Bentley dừng trước cổng Học viện Huyền Y Phái.

Một người đàn ông mặc áo Trung Sơn đeo kính râm bước xuống xe, sau đó cửa xe ở ghế sau mở ra, đứng bên cạnh đợi năm phút.

Sau năm phút, người đàn ông đóng cửa lại, lái xe rời đi.

Khoảnh khắc chiếc xe đó rời đi.

Tiếng sáo trầm bổng du dương đột nhiên vang lên từ vòng ngoài của Học viện Huyền Y Phái.

Sau đó, một lượng lớn rắn bọ chuột kiến bò qua tường, vào bên trong học viện.

Hơn mười chiếc xe dừng trước cổng, trên xe bước xuống gần trăm bóng người.

Những người này lại là người của Học viện Huyền Y Phái.

“Cướp người!”, người đi đầu lạnh lùng nói: “Ai dám ngăn cản! Giết!”.

“Vâng!”.

Bọn họ nối đuôi nhau vào trong.

Sâu trong núi.

Một căn nhà tranh đơn sơ cũ nát.

Một thanh niên đứng cạnh bên giường, anh nhìn ông lão đang hấp hối trên giường, khẽ lắc đầu: “Ông Dịch à… không ngờ bao nhiêu năm không gặp, ông đã già đến thế này, thật khiến người ta cảm khái…”.

“Thầy… Không ngờ đến lúc tôi sắp chết vẫn có thể gặp lại thầy một lần, chết cũng không hối tiếc”, ông lão run rẩy đưa tay ra, nắm cổ tay của Lâm Chính, xúc động nói.

“Ông Dịch, ông quá cố chấp, lao lực thành bệnh, tâm lực hao mòn. Ông vốn có thể sống đến hơn trăm tuổi, nhưng bây giờ ông đã tiêu hao nghiêm trọng, tuổi thọ không còn nhiều! Đáng tiếc! Đáng tiếc”.

Lâm Chính liên tục lắc đầu, cởi túi châm bên thắt lưng ra, rút châm bạc: “Tôi giúp ông kéo dài sinh mệnh, có thể giúp ông sống thêm ba đến năm năm”.

“Không! Thầy, đừng…”, ông lão đột nhiên nói.

“Ồ?”, Lâm Chính nghiêng đầu.

“Thầy… Tôi sống đủ lâu rồi… Tôi cũng mệt rồi, tôi nghe theo lời dặn của tổ tiên trông coi nơi này, một lần trông coi là cả một đời, tôi không muốn trông coi nơi này tiếp nữa, tôi muốn… nghỉ ngơi…”, ông lão mở miệng, giọng nói yếu ớt hơn.

Lâm Chính lặng lẽ nhìn chằm chằm ông lão, thở dài: “Thôi được, nếu ông đã nói vậy thì tôi… theo ý ông!”.

“Cảm ơn thầy…”.