Chương 2859
Nhan Khả Nhi lặng lẽ lau nước mắt, khó nhọc đứng dậy.
Người phụ nữ hết lôi lại đẩy, cuối cùng cũng đưa được Nhan Khả Nhi đến nơi.
Phần mộ sau núi thôn Dược Vương.
“Nghe đây, đây đều là những người thôn Dược Vương bị mày hại chết, mày hãy đến từng tấm bia mới dựng, dập đầu 100 cái. Nhớ là mỗi tấm bia dập đầu 100 cái, thiếu một cái là chết với tao, nghe rõ chưa?”, người phụ nữ nghiêm giọng nói.
Hơi thở Nhan Khả Nhi run rẩy, ngây ra nhìn phía trước.
Số bia mộ mới xây phải tới hơn trăm cái.
Chắc không phải cô ấy phải dập đầu hơn chục nghìn cái đấy chứ?
Chẳng phải sẽ dập đầu đến chết sao?
“Hai người các cậu ở lại giám sát nó, mỗi cái dập đầu của nó phải nghe thật rõ. Nếu để tôi phát hiện nó bỏ bê mà các cậu không báo với tôi, thì các cậu cũng phải dập đầu cùng nó”.
Người phụ nữ quát rồi xoay người rời đi.
Nhan Khả Nhi lặng lẽ lau nước mắt, tủi thân và đau đớn, bất đắc dĩ quỳ xuống đất, dập đầu từng cái một.
Mới được 10 cái mà trán Nhan Khả Nhi đã đỏ lên.
“Cứ thế này thì có dập vỡ đầu cũng không xong”, một trong hai người lắc đầu nói.
“Đang yên đang lành, bà chủ bắt cô chủ đến đây dập đầu tạ tội làm gì chứ?”, người còn lại hỏi.
“Anh không biết sao? Lần này ra tay với học viện cũng có mấy người thân bên nhà mẹ đẻ của bà chủ đi, kết quả đều mất mạng. Nếu không vì cô chủ còn phải hoàn thành lễ tế, thì e là bà chủ đã lột da cô chủ rồi”.
“Hóa ra là vậy… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải mấy người đó là do bà chủ đưa đi sao? Chuyện này không thể trách cô chủ được”.
“Suỵt, đừng nói linh tinh, để người khác nghe thấy là tiêu đời”.
“Biết rồi”.
“Thực ra những người này là bà chủ đưa đi, chẳng phải bà ấy muốn để người bên nhà mẹ đẻ kiếm chác chút công lao sao? Ai biết thần y Lâm đã phái cao thủ đề phòng ở học viện Huyền Y Phái từ trước, lần này nếu không phải có 11 nguyên lão đi cùng, thì đúng là không làm gì được học viện Huyền Y Phái”.
“Hừ, lần này bà chủ coi như đi sai nước cờ, không kiếm chác được gì thì chớ, còn mất cả mạng”.
“Đúng vậy, trước đây bà ấy đã không thích cô chủ, lần này lại càng phải hành hạ cô chủ một phen…”
“Cô chủ đúng là số khổ…”
Hai người thì thầm.
Chẳng mấy chốc, Nhan Khả Nhi đã ngất xỉu.
“Làm sao bây giờ?”.
“Hất nước cho cô ấy tỉnh rồi dập đầu tiếp”.
“Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì biết ăn nói với bên trên thế nào đây?”.
“Đó là chuyện của bà chủ, chuyện chúng ta phải làm là ăn nói với bà chủ”.
“Được”.
Ào!
Một chậu nước được đổ xuống, Nhan Khả Nhi đang hôn mê lại tỉnh dậy.