Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 287



Nhớ lại những chuyện xảy ra trước đây tại công ty nhà họ Tô thì lần này chủ tịch Lâm có chịu giúp mẹ cô hay không? 

Chắc chắn là không rồi. Chắc chắn. Hi vọng cuối cùng đã bị dập tắt… 

Tô Nhu bỗng nhiên cảm thấy như rơi xuống đáy vực, không còn nhìn thấy ánh sáng nữa. 

Lúc này có một người chen tới. Đó chính là Hoa Mãn Thần. 

“Thần y Lâm, xin chào”, Hoa Mãn Thần mỉm cười đưa tay ra. 

Thế nhưng thần y Lâm không hề đáp lại mà chỉ thản nhiên hỏi: “Anh là ai?” 

“Tôi tên là Hoa Mãn Thần, là người nhà họ Hoa”, Hoa Mãn Thần tỏ vẻ tự hào. 

Phàm là giới thượng lưu thì đều biết tới nhà họ Hoa, vì vậy câu nói này chẳng khác gì là đang khoe khoang với cả thế giới. 

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Tôi không quen nhà họ Hoa, tôi cũng không biết anh. Có việc gì không?” 

Nụ cười trên khuôn mặt Hoa Mãn Thần đông cứng. Nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường. 

Anh ta sà gần tới Lâm Chính, hỏi nhỏ: “Thần y Lâm, xin hỏi anh có biết Lâm Chính không?” 

“Sao thế?”, Lâm Chính hỏi. 

Hoa Mãn Thần do dự rồi khẽ nói: “Nếu như anh là do Lâm Chính mời tới thì tôi hi vọng là anh sẽ từ chối. Nếu anh đồng ý từ chối thì tôi sẽ đưa cho anh một con số”, nói xong, Hoa Mãn Thần xòe năm ngón tay ra. 

“Năm trăm nghìn tệ sao?”, Lâm Chính chau mày. 

“Năm triệu tệ”, Hoa Mãn Thần nói chắc nịch. 

Năm triệu tệ. Đối với người bình thường thì đây là một số tiền lớn. Thế nhưng đối với Lâm Chính thì chẳng khác gì lông gà vỏ tỏi. 

“Anh có biết tập đoàn Dương Hoa không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại. 

Hoa Mãn Thần khựng người, khuôn mặt có vẻ mất tự nhiên. Năm triệu tệ với tập đoàn Dương Hoa thì đúng là một sự so sánh khập khiễng. Có thể nói bỏ ra năm triệu tệ để mua chuộc chủ tịch Lâm là chuyện nực cười nhất trên đời. 

Thế nhưng Hoa Mãn Thần vẫn quyết tâm. Anh ta nói tiếp: “Thần y Lâm, có lẽ anh không hiểu rõ về tôi. Tôi nói vậy là vì nhà họ Hoa ở Thượng Hỗ tương đương với Dương Hoa ở Giang Thành đấy. Anh hiểu chứ?” 

Nếu đúng là như vậy thì sức mạnh của nhà họ Hoa cũng cực kỳ lớn. Dù sao thì Thượng Hỗ cũng là thành phố lớn chứ không nhỏ như Giang Thành. 

Nhưng dùng sao thì Hoa Mãn Thần cũng nói quá lên ít nhiều. Thượng Hỗ là nơi ngọa hổ tàng long, những người chưa từng lăn lộn ở đó sẽ không thể biết được nơi đó thâm sâu khó lường tới mức nào. 

“Dương Hoa mới vừa khởi nghiệp, đang cần một nguồn viện trợ lớn để giúp họ mở rộng thị trường. Nhà họ Hoa chúng tôi rất vui được làm bạn với tập đoàn Dương Hoa. Nếu như chủ tịch Lâm đồng ý với yêu cầu nhỏ này của tôi thì tôi nghĩ nhà họ Hoa và Dương Hoa nhất định sẽ trở thành bạn tốt”, Hoa Mãn Thần mỉm cười. 

Anh ta tin Lâm Chính sẽ không từ chối. Vì dù sao cũng là nhà họ Hoa mà. 

Trong nước có biết bao doanh nghiệp muốn hợp tác với họ mà không được. Giờ cơ hội bày ra ngay trước mặt, chẳng lẽ chủ tịch Lâm lại không biết trân trọng hay sao? 

Thế nhưng một giây sau, phản ứng của chủ tịch Lâm là nói với viện trưởng Tương ở bên cạnh. 

“Cái kẻ thần kinh này là thế nào vậy? Sao lại ăn nói luyên thuyên ở đây thế? Viện trưởng Tương, có thể đuổi đi được không?” 

Viện trưởng Tương giật mình. Có lẽ ông ta cũng không biết Hoa Mãn Thần nên lập tức hô lên: “Bảo vệ, đưa mấy tên lông bông này ra ngoài, đừng để ảnh hưởng tới thần y Lâm”. 

Dứt lời, đám bảo vệ lập tức chạy tới. 

“Các…các người làm gì vậy”, Hoa Mãn Thần cuống quýt. 

“Nhìn mà còn không biết sao? Biến!”, Lâm Chính lạnh lùng quát. 

Hoa Mãn Thần bàng hoàng. Đường đường là cậu chủ của nhà họ Hoa mà lại…bị đuổi ra ngoài như vậy sao! 

“Được! Được! Chủ tịch Lâm, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không! Đây là do anh chọn đấy nhé. Đừng có trách tôi!”, Hoa Mãn Thần tức tới mức bốc khói. Anh ta vội vàng kêu lên: “Tôi tới khám bệnh, được chưa?” 

Nếu là người bệnh thì đương nhiên bệnh viện không có quyền đuổi đi. Lâm Chính chẳng thèm bận tâm tới Hoa Mãn Thần. Món nợ của anh muộn một chút đòi lại cũng được. Giờ anh có việc quan trọng hơn cần làm. 

“Tô Nhu”, Lâm Chính gọi Tô Nhu, lúc này cô đang ngồi thừ người ở bên cạnh. 

“Chủ….tịch Lâm”, Tô Nhu bừng tỉnh, thẫn thờ nhìn Lâm Chính. 

Lâm Chính nói: “Mau đưa tôi tới gặp mẹ cô. Tôi sẽ tiến hành phẫu thuật ngay lập tức”. 

“Cái gì?” 

Tô Nhu hoang mang. Hoa Mãn Thần cũng đứng ngây như phỗng, nhìn anh chăm chăm. 

Thần y Lâm chủ động làm phẫu thuật cho Trương Tinh Vũ, thậm chí Tô Nhu còn chưa nói gì…Vậy thì chẳng phải mục đích anh tới đây đã quá rõ ràng rồi sao. 

Đó là…anh được mời tới chữa bệnh cho Trương Tinh Vũ. 

“Lẽ nào…thần y Lâm thật sự do Lâm Chính mời tới”, Tô Nhu lầm bầm, tim đập nhanh hơn bao giờ hết.