Chương 2872
Đám đông hét lên, không chịu buông tha cho Tiêu Hồng. Có vẻ Tiêu Hồng không muốn dây dưa với bọn họ nên quay người định bỏ đi.
Đúng lúc này, một nhóm người của Nhị trưởng lão bước tới, bao vây bọn họ.
“Ai là Tiêu Hồng? Ai là Tiết Phù?”, một người lên tiếng.
Những người này đều là đệ tử nhập thất của Nhị trưởng lão?
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Những đệ tử này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, ai nấy kiêu căng ngạo mạn, thủ đoạn thông thiên, bình thường chẳng bao giờ đoái hoài đến bọn họ, sao hôm nay lại tìm tới tận nơi nhỉ?
“Tôi là Tiết Phù, đây là Tiêu Hồng, các sư huynh tìm chúng tôi có chuyện gì sao?”, Tiết Phù dè dặt bước tới hỏi.
“Tiết Phù, Tiêu Hồng, rễ thuốc Đồng Khánh mà các cô hái về có vấn đề, bây giờ mời hai cô đi theo chúng tôi, đến chỗ Nhị trưởng lão giải thích”, một người trong số đó nói.
“Cái gì? Thuốc chúng tôi hái có vấn đề? Sao có thể chứ? Trước đó đội trưởng đã kiểm tra, hoàn toàn không có gì khác biệt, giống hệt với danh sách thuốc mà”, Tiết Phù vội vàng giải thích.
“Cô nói với chúng tôi thì có ích gì chứ? Đến chỗ Nhị trưởng lão mà nói! Lập tức đi cùng chúng tôi ngay, nếu làm ầm ĩ đến tai đội chấp pháp, thì e là các cô khó mà ăn nói đấy”, người kia hừ lạnh.
Tiết Phù có chút không cam lòng, nhưng đám Phương sư tỷ ở bên cạnh đã giục rối rít.
“Sư muội, em mau đi đi, những người này không dễ dây vào, nếu em từ chối làm ngơ, đắc tội với những sư huynh sư tỷ này, thì sau này khó mà được yên ổn ở thôn Dược Vương”, Phương sư tỷ khuyên nhủ.
“Việc này…”
“Sư muội, em đừng sợ, bọn cô đi cùng em, bọn họ không làm hại em được đâu”, Phương sư tỷ lại nói.
Tiết Phù gật đầu.
Bọn họ đi theo người của Nhị trưởng lão, đến khu vực của ông ta.
Các trưởng lão của thôn Dược Vương đều chiếm khu vực riêng.
Người của Nhị trưởng lão ở khu vực Tây Nam, chiếm diện tích cực kỳ lớn, chỉ sau đại trưởng lão, đệ tử ở đây có mấy nghìn người, đều do Nhị trưởng lão dạy y.
Đám người Phương sư tỷ, Tiết Phù tiến vào khu vực, rồi được đưa tới một nhà thờ tổ lớn nhất ở mé bên phải.
Tiêu Hồng vốn dĩ không muốn đi.
Nhưng nếu không đi thì sẽ chỉ lớn chuyện, đến lúc đó chắc chắn thân phận của anh sẽ bị lộ.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể đến đây giải thích cho yên chuyện.
Trong nhà thờ tổ có bảy tám người của thôn Dược Vương đang đứng.
Một người trong số đó chính là Vương Nhất kia.
Tiết Phù nhìn thấy anh ta thì lập tức hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành.
“Vương Nhất, hóa ra là anh giở trò”, Tiết Phù nghiến răng nói.
“Tiết sư muội, cô nói vậy là có ý gì? Tôi giở trò gì chứ? Các cô hái nhầm thuốc, khiến sư đệ tôi bị trúng độc, chuyện này thì các cô giải thích sao đây?”, Vương Nhất hừ mũi.
“Cái gì?”, Tiết Phù vô cùng kinh ngạc.
“Thuốc sư muội hái về sao có thể khiến sư đệ của cậu trúng độc chứ? Vương Nhất, cậu còn nói không phải cậu giở trò sao?”, Phương sư tỷ đáp trả.
“Hừ, các cô đừng có cãi! Bên trên dặn dò Tiết Phù đi hái rễ thuốc Đồng Khánh, nhưng cái cô ta hái về không phải là rễ thuốc Đồng Khánh. Sư đệ tôi tưởng là rễ thuốc, nên mang đi sắc thuốc để uống, rồi bất ngờ trúng độc, còn chưa rõ sống chết. Tôi đã đích thân chẩn đoán, nếu một tiếng nữa không giải được độc, thì cậu ấy chết là cái chắc. Tiết sư muội, đến lúc đó các cô phải ăn nói với người trong thôn thế nào đây?”, Vương Nhất lạnh lùng nói.