Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2874



Chương 2874

Cô ấy muốn có thuốc thì chỉ có một cách.

Đó là cầu xin Vương Nhất.

Như vậy thì Vương Nhất cũng sẽ đạt được mục đích.

“Bỉ ổi! Anh tưởng như vậy là ép được tôi nghe theo sự chi phối của anh sao? Nằm mơ đi!”, Tiết Phù biết tỏng sự gian trá của Vương Nhất, vô cùng tức giận, lớn tiếng chửi mắng.

“Nếu sư muội không côu đi, thì chờ một tiếng nữa, sư đệ của tôi phát độc mất mạng, thì chúng tôi chỉ đành báo lên trên, xin bên trên định tội vậy”, Vương Nhất hừ mũi.

“Bây giờ chúng tôi sẽ báo lên trên, nhờ trưởng thôn trả lại sự trong sạch cho chúng tôi”, Phương sư tỷ tức giận nói.

“Được, các cô đi đi, nhưng tôi phải nói cho các cô biết, rất nhiều người cùng thôn đang có mặt đều nhìn thấy sư đệ này của tôi bị trúng độc do ăn thảo dược các cô hái về. Để tôi xem người bên trên sẽ trừng trị ai”, Vương Nhất cười khẩy.

“Anh… Vương Nhất, tôi liều mạng với anh!”, Tiết Phù nổi trận lôi đình, không nhịn được mà định ra tay.

“Tiết Phù! Cô thật là to gan! Dám ra tay với Vương sư huynh? Cô chán sống rồi à? Người đâu, bắt Tiết Phù lại cho tôi!”, người bên cạnh hét lên.

“Vâng, sư huynh”.

“Tiết sư muội yên tâm! Tất cả xông lên!”.

Phương sư tỷ thấy tình hình không ổn, cũng lập tức lệnh cho mọi người ra tay.

Khung cảnh giương cung bạt kiếm, vô cùng hỗn loạn.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.

“Tất cả dừng tay!”.

Mọi người khựng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy Tiêu Hồng ngồi xổm bên cạnh chiếc cáng, kiểm tra qua loa cho sư đệ bị trúng độc kia, sau đó lên tiếng: “Đi lấy châm bạc đi, để tôi giải độc cho anh ta”.

Câu nói của Tiêu Hồng khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Tiêu sư huynh, anh… anh có thể giải độc cho anh ta sao?”, Tiết Phù ngạc nhiên hỏi.

“Tiêu Hồng, anh đừng huênh hoang ra vẻ! Ngay cả Phương sư tỷ cũng không biết người này bị trúng độc gì thì sao anh có thể giải được chứ? Y thuật của anh còn kém cả Phương sư tỷ đấy”, Lý muội muội ở bên cạnh khinh bỉ nói.

“Phải đấy, Tiêu Hồng, anh đừng gây thêm rắc rối nữa”.

“Vừa nãy Tiết sư muội nói số rễ thuốc Đồng Khánh kia đều là do anh hái, hơn nữa anh mất chưa đến nửa tiếng đã hái xong. Với thủ pháp hái thuốc của chúng tôi, muốn hái xong 15 cây thì phải mất ít nhất một tiếng. Anh chỉ mất nửa tiếng đã hái xong, chắc chắn là hái nhầm rồi”.

“Tôi nghĩ chuyện này là do anh đấy”.

“Đúng”.

“Tất cả là lỗi của anh”.

Mấy cô gái nhao nhao nói.

Rõ ràng bọn họ muốn đổ tội cho Tiêu Hồng, để bảo vệ Tiết sư muội của bọn họ.

“Sao các chị có thể nói như vậy được?”, Tiết Phù cuống lên.

Tiêu Hồng vẫn rất bình tĩnh, nói: “Tiết sư muội, cô đi lấy châm đi, tôi nói rồi, tôi chữa được”.

“Sư huynh…”, Tiết Phù tiến thoái lưỡng nan.