Chương 2878
Thanh niên kia hung thần ác sát, tay cầm roi da, vừa chửi mắng vừa quất vào người ông lão.
Ông lão đau đến mức cả người run rẩy, da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa, đi được mấy bước đã loạng choạng ngã xuống đất.
Nhưng thanh niên ở phía sau vẫn không chịu bỏ qua, điên cuồng quất roi da.
“Nhanh cái chân lên! Đi nhanh lên cho tôi! Nếu không đi được, cho dù bò thì cũng phải bò, nếu không tôi quất chết ông”.
Người thanh niên chửi bới, không chút nương tay.
Tiêu Hồng nhíu mày, đang định bước tới ngăn cản thì bị Tiết Phù kéo lại.
“Sư huynh, đó là người của đội chấp pháp trong thôn, chúng ta đừng nhiều chuyện, chọc giận bọn họ thì phiền phức to”, Tiết Phù vội nhỏ giọng nói.
“Anh ta làm vậy chẳng phải sẽ đánh chết ông lão kia sao?”, Tiêu Hồng nhíu mày.
“Sư huynh đừng lo, ông lão đó cùng lắm chỉ chịu ít nỗi đau da thịt thôi, không chết được đâu. Cho dù bị thương nặng sắp chết, thì bên trên cũng sẽ cứu sống, dù sao ông ta cũng không phải là phạm nhân bình thường”, Tiết Phù nói.
“Cô biết ông lão này sao?”, Tiêu Hồng ngoảnh sang hỏi.
“Chẳng lẽ sư huynh không biết sao?”, Tiết Phù hỏi ngược lại, đầu óc ù ù cạc cạc.
“Tôi đương nhiên là quen biết rồi… Ông ta cũng được coi là kẻ phản bội thôn Dược Vương chúng ta mà”, Tiêu Hồng đáp.
Ông lão này chính là người lúc trước đi theo Nhan Khả Nhi, sao anh có thể không biết chứ?
Chỉ là anh không ngờ ông ta vẫn bị bắt về… Xem ra thôn Dược Vương không vì Nhan Khả Nhi trở về mà dừng truy bắt những người đi theo cô ấy.
“Bên trên không định giết ông ta sao?”, Tiêu Hồng hỏi.
“Trước khi lễ dược tế hoàn thành, thì chắc là sẽ không động vào ai trong số bọn họ, nhưng chắc chắn là họ sẽ phải nếm mùi đau khổ. Dù sao bọn họ cũng phản bội thôn, cuối cùng vẫn khó tránh khỏi cái chết…”
“Hóa ra là vậy…”
“Được rồi sư huynh, chúng ta về thôi. Đêm nay, đám Phương sư tỷ muốn mời anh một bữa để xin lỗi, anh phải đến đấy”.
Tiết Phù cười nói.
Nhưng cô ấy vừa dứt lời, thì một đệ tử đi tới.
“Ai là Tiêu Hồng?”.
“Là Sở sư huynh”, Tiết Phù ngạc nhiên.
“Đó là ai vậy?”, Tiêu Hồng hỏi.
“Sở sư huynh là đệ tử quan môn của Nhị trưởng lão”, Tiết Phù nhỏ giọng nói.
Tiêu Hồng nghe thấy thế thì lập tức hiểu ra.
“Sở sư huynh tìm tôi có chuyện gì sao?”.
“Nhị trưởng lão muốn gặp cậu”.
“Sở sư huynh, xin hỏi… có phải là vì chuyện của Vương Nhất không?”, Tiết Phù tỏ vẻ lo lắng, dè dặt hỏi.
“Tiết Phù, chuyện này không liên quan đến cô, cút sang một bên đi”, người tên là Sở sư huynh kia không chút khách sáo, lạnh lùng nói.
Sắc mặt Tiết Phù trắng bệch, không dám ho he tiếng nào.