Chương 2883
“Sao thế?”, Tiêu Hồng nhìn người kia.
“Ngũ trưởng lão có lệnh, bảo cậu mau đến gặp ông ấy”, người kia trầm giọng nói rồi rời đi.
“Ồ”, Tiêu Hồng vẫn rất bình tĩnh.
“Cậu mau đi gặp trưởng lão đi”.
Mọi người vội vàng kéo Tiêu Hồng chạy đến chỗ Ngũ trưởng lão.
Sau khi chuyện này lan ra, các đệ tử ở chỗ Ngũ trưởng lão đều như chim sợ cành cong, vô cùng lo lắng sợ hãi.
Ở trong thôn, quyền lực của Nhị trưởng lão chỉ đứng sau hai người là trưởng thôn và người bên trên, nên tài nguyên trong tay ông ta cực kỳ phong phú. Các đệ tử ông ta thu nhận, có ai không phải là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, thiên tài trong thiên tài chứ? Sao đám người Ngũ trưởng lão có thể bì được?
Hơn nữa, Nhị trưởng lão còn lợi dụng ưu thế quyền lực, cài cắm không ít đệ tử vào các ban ngành trong thôn, thế lực rất lớn.
Nếu kết thù với Nhị trưởng lão, thì chắc chắn là đám người Ngũ trưởng lão sẽ gặp khó khăn trăm bề ở trong thôn.
Thế nên ai nấy đều nóng lòng muốn Tiêu Hồng đi xin lỗi.
Trong sân ở bên ngoài nơi ở của Ngũ trưởng lão.
Ngũ trưởng lão Thương Miểu đứng trước một cái cây, nhìn số quả lúc lỉu trên cây, vẻ mặt đầy bất lực và lo lắng.
“Trưởng lão, Tiêu Hồng đến rồi”, có người kêu lên.
Thương Miểu quay người lại.
Nhìn thấy một đám người xôn xao tiến vào.
Dẫn đầu chính là Tiêu Hồng.
Nhưng lúc này anh đã bị một đám đệ tử vây quanh.
Mọi người vô cùng tức giận, hiển nhiên là muốn hỏi tội anh.
“Tham kiến trưởng lão”, Tiêu Hồng không nhanh không chậm hành lễ.
“Tiêu Hồng, cậu đã biết tội chưa?”, Thương Miểu trầm giọng hỏi.
“Không biết ạ”, Tiêu Hồng đáp.
“Cậu nói cái gì?”.
“Đến lúc này rồi mà cậu vẫn còn cứng miệng?”.
“Hết thuốc chữa rồi! Đúng là hết thuốc chữa rồi!”.
Các đệ tử xung quanh nổi giận đùng đùng.
Thương Miểu giơ tay, ra hiệu cho mọi người im lặng.
“Tiêu Hồng, Nhị trưởng lão có địa vị rất cao ở thôn chúng ta, cũng được người bên trên đánh giá rất cao. Tuy tôi là trưởng lão, nhưng trước mặt ông ta cũng phải vâng vâng dạ dạ. Chúng ta đều sống ở thôn Dược Vương, nếu đắc tội với Nhị trưởng lão, cậu có từng nghĩ cho mọi người không? Có từng nghĩ cho tôi không?”, Thương Miểu nhíu mày.
“Trưởng lão, chuyện này tôi sẽ giải quyết”, Tiêu Hồng đáp.
“Cậu giải quyết thế nào? Vừa nãy tôi đến chỗ Nhị trưởng lão định giải thích với ông ta chuyện này, nào ngờ ông ta còn không chịu gặp tôi. Chắc chắn ông ta đã nổi giận, nếu giải quyết không khéo, thì e là chuyện này sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Tiêu Hồng, tôi cũng là muốn tốt cho cậu thôi, cậu không đắc tội nổi với Nhị trưởng lão đâu, trước mặt ông ta, cậu chẳng khác gì một con kiến dưới đất. Cậu nghe lời khuyên của tôi, mau đến chỗ của Nhị trưởng lão, dập đầu xin lỗi ông ta đi. Có lẽ làm vậy còn có chuyển biến”, Thương Miểu nghiêm túc nói.