Chương 2888
“Vậy được. Chúng ta đi thôi”, Tiêu Hồng điềm đạm nói. Đám đông đồng loạt đi về phía nơi dưỡng thương của Nhan Khả Nhi.
Bởi vì buổi lễ tế dược sắp bắt đầu nên vết thương của Nhan Khả Nhi cũng rất được quan tâm. Giờ có người muốn chữa bệnh cho cô thì phía trên cũng không hề phản đối. Thậm chí còn cho người chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết.
“Chữa bệnh cho tôi sao?”, Nhan Khả Nhi cảm thấy kỳ lạ.
Cô ấy đã ngồi được dậy nhưng cơ thể vẫn bất động, đặc biệt là đầu ngón tay bị cô Tuệ giẫm phải đã nứt hoàn toàn. Dù đã sử dụng những loại thuốc thượng đẳng trong thôn nhưng cũng không thể nào hồi phục trong ngày một ngày hai được.
Việc hai người này dùng cô để tiến hành đối quyết châm thuật cũng khiến cảm thấy hơi lo lắng.
“Vậy là coi tôi như đồ vật để sử dụng đúng không? Nhưng cũng được, dù sao thì hiện tại tôi cũng chẳng khác gì món đồ vật”, Nhan Khả Nhi cười khổ.
Lúc này, có một lượng lớn các đệ tử bước vào. Còn cả Tứ trưởng lão Cửu Du.
“Thương Miểu trưởng lão, chuyện gi vậy? Đang yên đang lành tại sao các đệ tử lại muốn tỷ thí? Ông là trưởng lão, không phải là nên ngăn lại sao?”, Cửu Du lên tiếng.
“Cưu Du trưởng lão, chắc ông cũng nghe qua rồi. Cũng hết cách, đồ đệ nhà người ta cứ muốn đạp lên đầu tôi. Tôi có thể nhẫn nhịn được sao?”, Thương Miểu hừ giọng.
Cửu Du vốn nghi ngờ, thế nhưng khi nhìn Kiều Chiến Bắc thì ông ta đã hiểu ra.
“Được, chuyện giữa mọi người tôi cũng không can dự nữa. Đã vậy thì tôi sẽ là trọng tài. Các người muốn thi đấu thế nào?”, Cưu Du lên tiếng.
“Tiêu Hồng nói trong số chúng tôi không có ai có châm thuật mạnh bằng cậu ta. Vì vậy tôi đương nhiên đấu châm thuật với cậu ta rồi”, Kiều Chiến Bắc lên tiếng.
“Được, vừa đúng lúc hay tay của cô Nhan Khả Nhi đang bị thương. Các cậu đi kiểm tra vết thương, để xem châm thuật của các cậu có thể giúp cô ấy hồi phục tới mức độ nào”, Cửu Du lên tiếng.
“Được”, Kiều Chiến Bắc bước tới, nâng tay của Nhan Khả Nhi lên.
“Năm ngón tay bị gãy, mặc dù đã đắp thuốc nhưng vẫn chưa thể khỏi được dù đã nhiều ngày trôi qua”, Kiều Chiến Bắc suy nghĩ rồi nói tiếp: “Tôi có thể châm cứu, để cô ấy lập tức cử động lại bình thường. Mặc dù không thể khỏi hoàn toàn nhưng cũng có thể khiến thương thế của cô ấy rút ngắn ba, bốn ngày và hồi phục”.
“Cái gì? Bị thương tới mức này này mà châm cứu lại có thể giúp hồi phục cử động như thường sao?”
“Châm thuật gì mà lợi hại vậy?”
Đám đệ tử kêu lên. Người của Nhị trưởng lão nhìn Tiêu Hồng bằng ánh mắt đầy thách thức. Bọn họ tin rằng, Tiêu Hồng dù có lợi hại đến đâu cũng không thể làm được như vậy. Chắc chắn là họ giành chiến thắng rồi.
Tiêu Hồng cũng bước tới kiểm tra. Nhan Khả Nhi nhìn anh. Cô cảm thấy có gì đó rất thân quen. Cô từng nghe nói về Tiêu Hồng nhưng chưa gặp mặt. Không biết sao lại có cảm giác như thế này.
Nhan Khả Nhi để lộ vẻ nghi ngờ.
“Là tôi”, lúc này, Tiêu Hồng lên tiếng.
Nhan Khả Nhi co đồng tử, lập tức nín thở: “Anh là…thần y Lâm?”
Cô gái trố tròn mắt, nhìn anh với vẻ không dám tin. Khuôn mặt này sao có thể có liên quan tới thần y Lâm được chứ?
Nhưng cô cũng tin chắc đây là thần y Lâm. Cảm giác này quá quen thuộc. Nếu là một người không quen thì sẽ không thể mang lại cho cô cảm giác như thế.
Và thần y Lâm đã làm cách nào vậy? Đây rõ ràng là một khuôn mặt khác hoàn toàn mà.
Dịch dung thuật sao? Không thể nào.